BỔ THIÊN KÝ - Trang 1292

theo cảm tính. Nếu con chẳng còn nữa, tất cả những thứ chúng ta làm đều
không còn bất cứ ý nghĩa gì.”

Vinh Tuệ Khanh cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

“Con trở về đi. Ngày mai mẹ sẽ điều động hộ vệ nơi này đi, con hãy

dẫn Thần thúc kia cùng nhau đến đây.”

Quản Phượng Nữ lại dặn dò lần nữa. Vị Thần thúc kia thế nào mà

Vinh Tuệ Khanh lại đến mức muốn làm đạo lữ với y. Vì con gái mình,
Quản Phượng Nữ cảm thấy mình phải thử thách y một phen.

Vinh Tuệ Khanh gật đầu lần nữa. Tối hôm nay là lần đầu tiên thăm dò

vào phủ mà đã có kết quả rõ rệt, cô đã cảm thấy rất hài lòng. Cô sẽ thương
lượng một chút với Thần thúc, ngày mai trở lại.

Quản Phượng Nữ sửa sang cổ áo cho Vinh Tuệ Khanh, dắt cô đứng

lên, muốn dẫn cô ra ngoài.

Vinh Tuệ Khanh lấy ra vật ẩn thân, đeo lên người, đi theo sau Quản

Phượng Nữ.

Coong! Coong! Coong!

Chuông lớn của Vương phủ đột nhiên vang lên, âm thanh rung động

trời đất, vương phủ yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.

“Các vị chú ý! Có kẻ xấu xông vào vương phủ, các tu sĩ ra ngoài

nghênh chiến!”

Quản Phượng Nữ biến sắc: “Là giọng nói của Ngụy Nam Tâm! Sao

ông ta lại đột nhiên trở về!”

Vinh Tuệ Khanh cũng kinh hãi. Tốc độ của Ngụy Nam Tâm quá

nhanh, mới đấy mà ông ta đã từ núi Quán Đào chạy về rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.