BỔ THIÊN KÝ - Trang 133

người thông minh với nhau nên dễ nói chuyện hơn hắn, có lẽ nếu bọn họ
cùng nhau hợp tác thì còn có hy vọng chạy thoát khỏi đây.

Không khí trong phòng trầm xuống, lúc này chỉ còn nghe âm thanh

nắp chén trà trong tay hai người chạm vào miệng tách. Qua một hồi, Lâm
Phiêu Tuyết cười hỏi: “Vinh cô nương, ban nãy người đứng ở góc tường
viện làm gì đấy?”

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, đang định trả lời thì chợt nghe bên

ngoài cửa truyền đến giọng của một thiếu niên: “Tuyết muội muội, Tuyết
muội muội, muội có ở trong phòng không?”

Sắc mặt Lâm Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên nét vui mừng, vội vàng

đứng lên nói: “Là Vị đại ca đến.” Một bên nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vi đại
ca là con của nhà hàng xóm nhà ta, từ nhỏ cùng ta lớn lên, sau này lại cùng
nhau đến sơn trang Đóa Linh.” Một bên mở cửa phòng.

Vinh Tuệ Khanh tò mò nhìn sang, ai ngờ cô lại thấy người kia chính là

thiếu niên hôm qua xuất hiện trong phòng mình - đại thiếu gia Đóa Nhan
của sơn trang Đóa Linh.

“Tại sao lại là ngài? Vị đại ca đâu?” Lâm Phiêu Tuyết cuối cùng vẫn

còn nhỏ, mặc dù thông minh nhưng sướng vui giận hờn đều hiện hết trên
mặt.

Đóa Nhan cười, không cần mời tự vào. Trong dáng vẻ của cậu ta như

thể đã quen lắm rồi, Đóa Nhan nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Vi Thế Nguyên
còn đang ngủ, ta ghé thăm muội một chút. Tuyết muội muội, giọng nói của
ta có phải càng ngày càng giống Vi Thế Nguyên không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.