BỔ THIÊN KÝ - Trang 1331

“Không!!!” Vinh Tuệ Khanh thét lên hoảng loạn. Đôi tay cô dùng hết

sức, mang theo linh lực Húc Nhật Quyết mà vung mạnh ra, một quyền đấm
bay Lang Thất0đang trông coi đến ngủ gà ngủ gật trước giường cô.

“Aaaaaaa, chủ nhân, ngài uống lộn thuốc hay sao!” Lang Thất giận dữ

trượt xuống từ trên vách đá, chống mạnh mà mắng lên: “Chỉ biết thừa dịp
ta không chú ý, chơi đánh lén! Cặn bã hết!”

Xích Báo và La Thần chạy vội đến: “Sao rồi? Tuệ Khanh tỉnh rồi?”

Khẳng Khẳng lại không chạy vào mà là đứng trên một cái bàn đá bên

ngoài động phủ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngũ Hồng Hoan đang đoan
trang ngồi đó, vẻ mặt nhìn nàng ta như nhìn kẻ trộm.

Ngũ Hồng Hoan che tay áo, cười khẽ: “Con sóc nhỏ nhà mi thật thú

vị. Đến đây, tỷ tỷ có hạt thông này, còn có bánh màn thầu, bánh bao,5mi có
ăn hay không?”

Khẳng Khẳng xoay đầu, kiêu hãnh mà ngước đầu bốn mươi lăm độ

lên nhìn bầu trời, hoàn toàn không thèm nhìn thứ mật ngọt chết ruồi được
cầm trong tay ả nọ.

Trong động phủ, Vinh Tuệ Khanh mờ mịt ngồi dậy, tóc mai tán loạn,

đầu đầy mồ hôi. Cô vén chăn ngồi dậy: “Ta muốn đi kinh thành.”

La Thần nháy mắt với Xích Báo.

Xích Báo vội vàng kéo Lang Thất đang chống nạnh trừng mắt rời khỏi

động phủ.

La Thần tiện tay bày kết giới, xong lại thở dài, đi đến bên cạnh Vinh

Tuệ Khanh, ấn vai để cô ngồi xuống: “Nhóc đừng vội. Chuyện đến nước
này, nhóc có gấp cũng không có tác dụng gì. Cứ để ta xem tình hình cơ4thể
của nhóc thế nào trước đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.