BỔ THIÊN KÝ - Trang 1476

Thường sư thúc thật ra cũng không tệ, tu vi lại cao, nhưng đáng tiếc

thứ kia quá nhỏ, ngay cả một phần ba của Đại Ngưu cũng không bằng nữa.

Nhớ lại lúc điên loan đảo phượng cùng Đại Ngưu, Bách Hủy không

khỏi có chút đỏ mặt. Cô ta giao hợp với những sư thúc khác chỉ để luyện
công, nhưng với Đại Ngưu thì lại hận không thể hoà tan thân thể mình ra...

Bách Hủy vội vàng đứng lên đi ra ngoài tìm Đại Ngưu.

Đại Ngưu nằm nhoài trong rừng cây, hình như đã mơ một giấc mơ dài.

Ở trong mơ, hắn nhìn thấy một bóng người tựa phán quan đang cười

híp mắt với hắn mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”

Đại Ngưu ngơ ngác trả lời: “Ta là Tăng Đại Ngưu. Đây là đâu?”

“Chỗ này là địa phủ đầu thai chuyển thế. Tuổi thọ của ngươi chưa hết

sao lại chạy đến đây?” Phán quan kia nhíu mày, trong tay lật xem một
quyển sách nhỏ: “Tăng Đại Ngưu, vốn là nhân sĩ Dốc Lạc Thần, liên tiếp
gặp nhiều kỳ ngộ, lẽ ra phải là tu sĩ Kim Đan. Tiếc rằng... A! Tiếc quá,
ngươi lại...” Nói xong còn lắc đầu nhìn Đại Ngưu.

Đại Ngưu không hiểu gì: “Ông có ý gì? Sao ta nghe không rõ? Ta

chẳng qua chỉ mới Luyện Khí, ngay cả Trúc Cơ còn khó với, ông nói cái gì
mà Kim Đan chứ, có phải muốn đem ta ra làm trò cười đúng không?”

Phán quan kia ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Nghiêm phán

quan ta chưa bao giờ đùa bỡn người khác. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngươi vốn
là một tu sĩ có đại tu vi, tại sao lại rơi vào kết cục như bây giờ? Lôi linh căn
của ngươi đâu?”

Đại Ngưu lại càng thêm kỳ quái: “Ta là tam linh căn, không có Lôi

linh căn. Ông có nhớ nhầm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.