BỔ THIÊN KÝ - Trang 1598

Lang Thất căm tức nhìn Xích Báo đang cười đến gập cả người, mắng

to: “... Có gì đáng cười hả?! Đều là cặn bã hết! Nếu không nể mặt là đồng
môn, ông đây...”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, hờ hững tiếp lời: “Ông đây cái gì? Ông

đây là ai?”

Lang Thất lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười, khom lưng nghiêng

vai0đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh: “Ông đây đương nhiên là chỉ lão đại
rồi. Mà lão đại hôm nay thế nào ạ? Lang Thất vô cùng mong nhớ ngài ấy,
chẳng biết khi nào mới có thể lần nữa nhìn thấy được dáng vẻ như chim
liền cánh của lão đại và chủ nhân...”

Thực sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Vinh Tuệ Khanh nghe xong mày liễu dựng thẳng, chỉ vào cổng động

phủ mà mắng: “Đi ra ngoài! Trông cửa!”

Lang Thất sững sờ, tròng mắt quay vòng nhìn lướt qua Xích Báo và

Khẳng Khẳng đang đứng bên cạnh, sau đó buồn khổ mà hóa thành một con
cho to, cụp đuôi chạy đến nằm ở cửa, sợ bị Tuyết Lang Nữ vẫn bị nó tán
tỉnh gần đây thấy được. Vậy cũng quá mất mặt, đời5này nó đừng hòng
thẳng lưng trước mặt Tuyết Lang Nữ đó nữa...

Vinh Tuệ Khanh hỏi Khẳng Khẳng và Xích Báo: “Lang Thất sao vậy?

Tuyết Lang Nữ là ai?”

Từ góc tường Khẳng Khẳng xông đến, nhảy lên trên cái bàn bên cạnh

Vinh Tuệ Khanh, líu ríu giới thiệu cho cô: “Tuyết Lang là linh sủng của
một nữ tu Thanh Vân Tông. Vì là con cái, Lang Thất bèn đặt tên người ta là
Tuyết Lang Nữ, ngày ngày chạy đi xum xoe, thế nhưng người ta không để
ý đến nó...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.