BỔ THIÊN KÝ - Trang 16

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, vừa định nói gì đó thì cảm thấy con sóc

nhỏ trong lòng mình co rúm người lại đến mấy lần, đôi chân nhỏ nhắn cho
chặt lấy vạt áo trước ngực cô như thể đang cầu xin.

“Muội định nuôi sẽ nuôi nó. Hầm canh thì không được đâu.” Vinh Tuệ

Khanh nhướn lông mày không nói gì nữa, khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về
chú sóc nhỏ trong lòng.

Sóc nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, móng vuốt bé xíu buông vạt

áo phía trước ngực của Vinh Tuệ Khanh ra, sau đó còn xoa một lúc như thế
đang nịnh bợ...

Vinh Tuệ Khanh ung dung thả bước cùng đám bạn đi về thôn. Cổng

thôn Dốc Lạc Thần dưới cây đa cổ thụ, lúc này người lớn tuổi nhất trong
thôn là Tường thúc với bộ râu bạc trắng đang ngồi dưới gốc đa, hăng say kể
chuyện cổ tích cho đám trẻ con nghe đến mức nước miếng bắn tung tóe. “...
Thần tiên ấy, bọn họ có thể ăn gió uống sương, cưỡi gió đạp mây. Có lúc
chỉ cần một ánh nhìn của bọn họ thôi cũng đủ khiến các cháu chết như chưa
bao giờ được chết vậy. Cho nên các cháu tuyệt đối không được gây sự với
họ.” “Tường thúc lừa người. Cha cháu nói, trên đời này không hề có thần
tiên.” Một đứa trẻ còn đang chảy nước mũi ròng ròng lớn giọng cãi trả.

Tường thúc trợn mắt lên trả lời: “Sao lại không có? Sơn trang Đóa

Linh cách đây hơn một trăm dặm, ở đó có rất nhiều thần tiên.”

Đứa trẻ chảy nước mũi kia siết chặt tay lại thành nắm đấm, hét ầm lên:

“Cha cháu nói, cái sơn trang Đóa Linh ấy không phải thần tiên, bọn họ
là...” Tường thức lập tức ngắt lời đứa trẻ, gõ một cái vào cái trán của nó,
quát to: “Đần độn, cha cháu thì hiểu cái gì? Cháu là đồ ngốc, cha cháu là đồ
đại ngốc!” “Ông mới là đại ngốc!” Đứa trẻ bị gọi là đồ ngốc tức giận ném
một cục đất về phía Tường thúc đang ngồi dưới gốc cây đa, rồi quên luôn
lời mà mình vừa nói lúc nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.