BỔ THIÊN KÝ - Trang 201

quả thật là một chuyện rất kỳ lạ trong thiên hạ!” Lâm Phiêu Tuyết biết rằng
mình sắp phải chết nên cũng khoanh chân ngồi xuống, hung hăng mắng
nhiếc Đóa Ảnh đang muốn đi đến chỗ của Vinh Tuệ Khanh.

Đóa Ảnh nghe thấy câu nói của Lâm Phiêu Tuyết thì quay người lại đi

đến chỗ nàng, giơ cao tay giáng thẳng một bạt tai xuống rồi quát tháo:
“Ngươi câm miệng lại! Chuyện của Đóa gia chúng ta không đến lượt loại
tiện nhân như người xen mồm vào!”

Đóa Linh phu nhân lại ra lệnh cho Đóa Nhan: “Con đứng ở chỗ của Vi

Thế Nguyên. Qua tối nay, sẽ không còn có Vi Thể Nguyên và Vinh Tuệ
Khanh trên đời nữa mà chỉ còn Đóa Ánh và Đóa Nhan thôi!”

Đóa Nhan hơi do dự một lúc nhưng vẫn chậm chạp bước từng bước

đến bên cạnh Vi Thể Nguyên. Vi Thế Nguyên thầm thở dài một hơi rồi nói
với Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết, Vi Thế Nguyên ta có thể cùng muội
xuống suối vàng, đời này ta sống không còn gì phải nuối tiếc nữa.”

Lâm Phiêu Tuyết lập tức nghẹn ngào nói: “Vi đại ca, Phiêu Tuyết

cũng...”

Đóa Ảnh lại càng thêm tức giận, không nhịn được sấn tới cho Vi Thế

Nguyên một bạt tai. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cùng nhắm hai
mắt lại, miệng mỉm cười coi như Đóa Ảnh và Đóa Nhan không tồn tại. Đóa
Linh phu nhân cười cợt nói: “Quả là tình chàng ý thiếp gắn bó! Muộn rồi,
đợi kiếp sau hai người đầu thai rồi ở cùng một chỗ với nhau đi!” Nói rồi bà
ta lại cười ha ha tiếp lời. “Ố, chút nữa thì ta quên mất. Người nào

mà bị ta cướp đoạt mất linh căn thì đều hồn bay phách lạc nên các

ngươi đừng mơ tưởng đến chuyện có thể đầu thai!”

Sự ác độc như thế còn khủng khiếp hơn cả thịt nát xương tan. Vinh

Tuệ Khanh mở to đôi mắt, chăm chú nhìn Đóa Linh phu nhân đang cười
cuồng ngạo, cô chịu đựng sự đau đớn trên đỉnh đầu, đột nhiên hỏi: “Oan có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.