BỔ THIÊN KÝ - Trang 2017

Khi Mão Quang nghe nói cánh Giới Chi Môn mở4ra thì vừa sợ hãi

vừa kinh ngạc, thất lễ đẩy ngã cái bàn trước mặt, hỏi một cách dồn dập:
“Thật sự là đã mở Giới Chi Môn? Cháu không nhìn lầm?”

Vinh Tuệ Khanh không hiểu ra sao cả, vội an ủi Mão Quang: “Đó

không phải Giới Chi Môn thật sự mà là ảo cảnh. Về sau Kỷ Lương Đống bị
cháu bắt được, ảo cảnh tự nhiên tan biến. Ngay cả ma quân đi ra từ Giới
Chi Môn cũng đều biến mất. Ma quân vừa biến mất, tu sĩ lúc trước bị bọn
chúng ăn hết liền sống lại. Mão đại thúc cũng biết nếu như những tu sĩ đó
thật sự chết rồi thì không ai có đủ khả năng sống lại họ. Bọn họ có thể hồi
sinh chứng tỏ bọn họ không chết thật, cũng chứng minh những ma quân đó
và9Giới Chi Môn là hư ảo.”

Lông mày của Mão Quang chau lại lo lắng, mãi không nói gì.

Vinh Tuệ Khanh hơi bất an, chờ mãi, gượng cười nói: “Mão đại thúc,

cháu nói không đúng sao?”

Mão Quang trầm ngâm nói: “La Thần bây giờ ở nơi nào? Ta muốn gặp

mặt y.”

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh âm trầm xuống: “Đây là điều cháu đang

muốn nói với thúc. La Thần đến nay hôn mê bất tỉnh. Không, không phải
hôn mê, mà là hồn phách của y hoàn toàn biến mất rồi. Mão đại thúc, người
có biết nếu không thấy hồn phách của một người thì cháu phải đi đâu tìm?
Là đi Minh giới sao? Nhưng Minh giới ở đâu?”

Sắc mặt của Mão Quang càng thêm khó coi, nhìn Vinh Tuệ Khanh từ

trên xuống dưới, có chút khó khăn hỏi: “... Y thật sự không còn hồn phách?
Vậy y không phải là người chết rồi sao? Cháu còn nhớ nhung người chết
làm cái gì?”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, liên tục xua tay: “Không! Không! Y

không chết! Y có hơi thở, có linh lực dao động. Cháu... cháu... Nhìn đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.