BỔ THIÊN KÝ - Trang 2367

Ánh mắt La Xảo Tư xoay một vòng, chăm chú nhìn trên người Vinh

Tuệ Khanh, không khỏi hâm mộ nói: “Vết thương trên người của cô lành
nhanh thật.”

Vinh Tuệ Khanh thầm rùng mình, nhớ đến trận hoan ái tưởng như

trong mộng kia, lẽ nào cũng không phải là mộng? Vừa rồi cô cũng không
nhớ đến thương tích trên người mình!

Bách Hủy cũng liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh.

Cô ta còn nhớ vô cùng rõ ràng dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh máu me đầm

đìa vừa rồi. Nhưng bây giờ nhìn lại, những vết thương do roi tạo ra trên cơ
thể cô đều lành cả, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ máu thịt lẫn lộn như
vừa rồi.

Thế nhưng nhớ đến tiếng tăm Luyện Đan Sư của Vinh Tuệ Khanh,

Bách Hủy cũng thấy bình thường, cười nói: “Cô là Luyện Đan Sư thất
phẩm, thương thế như vậy chẳng phải chỉ là một việc cỏn con?”

Vinh Tuệ Khanh cười khẽ, đổi đề tài: “Cái đảo này có chút kỳ quái, tốt

hơn hết chúng ta mau chóng rời đi thôi!”

La Xảo Tư không cho qua, có phần châm chọc mà nói với Vinh Tuệ

Khanh: “Cô là người no không biết nỗi lo của người đói, đứng nói không
đau eo. Lúc trước ta cũng cho rằng nơi này không có cơ duyên của ta,
nhưng chuyện vừa rồi để cho ta ý thức được, cơ duyên không phải là đụng
trúng, mà ta phải chủ động đi tìm. Cô là nhân vật chính, sẽ không hiểu
được sự khổ sở của đám nhân vật phụ bọn ta. Rất nhiều thứ, đối với cô mà
nói không cần tốn nhiều sức cũng có được, thế nhưng đối với bọn ta mà
nói, phải hao tổn tâm cơ, khổ sở giãy giụa, thậm chí phải dùng chính nhân
phẩm, đức hạnh và cả thân thể của mình, mới có thể có được một chút. Mà
những thứ kia đối với cô có lẽ chỉ là rác mà thuận tay là có thể vứt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.