BỔ THIÊN KÝ - Trang 2372

truyền đến, bước chân của y lảo đảo, bị vấp trúng hòn đá nhô lên ven
đường.

Vừa dừng bước trong chốc lát, Vinh Tuệ Khanh đã từ đằng sau xông

đến, ôm lấy tấm lưng của La Thần, đầu tựa trên lưng y, nghẹn ngào nói:
“Vậy hãy để ta khóc trên lưng chàng một lần nữa, có được không? Một lần
cuối cùng, khóc xong chàng liền thi triển pháp lực với ta, hoàn toàn dứt bỏ
chàng ra khỏi trí nhớ của ta, có được không? Như vậy ta sẽ không nhớ đến
chàng nữa, cũng sẽ không quen biết chàng. Chúng ta từ nay về sau chỉ là
người qua5đường của nhau, có được không?”

Tấm lưng La Thần cứng đờ, không nhúc nhích đứng yên nơi đó, ánh

mắt sâu thẳm nhìn về phía vùng biển xanh thẳm bên ngoài sơn động, tựa hồ
đang suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.

Nước mắt Vinh Tuệ Khanh từng chút một thấm ướt áo ngoài của y, ướt

đẫm đến trên tấm lưng y.

Nước mắt vốn có chút nhiệt độ, thế nhưng vẫn không đến mức nóng

hổi.

Nhưng La Thần lại cảm thấy tựa như bị bỏng rát, cánh tay trái sờ

soạng về phía sau, kéo Vinh Tuệ Khanh từ sau lưng sang, ôm chặt cô vào
trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái, trầm giọng nói: “Khóc
trong4lòng ta, sau đó ta sẽ thi triển pháp lực, để nàng từ nay về sau không
còn nhận ra ta nữa...”

Vinh Tuệ Khanh trong lòng y càng khóc lóc thảm thiết hơn, nắm chặt

vạt áo La Thần, khóc đến sắp ngất đi, lại không rên không la một tiếng, chỉ
yên lặng chảy nước mắt.

Kiểu lặng lẽ khóc không một tiếng động này càng khiến người ta

không chịu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.