BỔ THIÊN KÝ - Trang 246

Đại Ngưu vội nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ đi ngay bây giờ.” Dứt

lời hắn liền kích động ra ngoài mời đại phu.

Lúc Bách Hủy trở về, phát hiện trong nhà bây giờ chỉ có mỗi Vinh Tuệ

Khanh còn những người khác đều đi có việc cả rồi, trong lòng có chút
không vui. Nhưng khi nghĩ lại, có thể nhân dịp này cùng Vinh Tuệ Khanh
nói chuyện riêng nên cô ta đến khách viện nơi Tuệ Khanh đang nghỉ ngơi.
“Vinh cô nương, tại sao không ra ngoài chơi cho khuây khỏa? ở nhà một
mình nhiều đâm buồn người ra?” Bách Hủy vừa mỉm cười, vừa ngồi xuống
bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh ngồi dựa vào thành giường, khẽ cười cho hay:

“Khiến Bách Hủy cô nương phải nhọc lòng rồi! Chúng tôi gây thêm phiền
phức cho Bách Hủy cô nương.”

Bách Hủy lắc đầu, khẽ cầm lấy bàn tay của Vinh Tuệ Khanh nhìn thật

kỹ: “Đôi bàn tay của Vinh cô nương, chà chà, hơi thô ráp một chút...” Vinh
Tuệ Khanh từ xưa đã thích leo núi hái quả, ngày thường cũng đỡ đần cha
mẹ làm mấy việc lặt vặt trong nhà. Hơn nữa Vinh Tuệ Khanh còn nhỏ, nào
đã nghĩ đến chuyện chăm sóc dưỡng da. Vì thế nếu so với đội bàn tay trắng
mịn mềm mại của Bách Hủy thì đương nhiên không bằng.

Tay Bách Hủy không chỉ căng bóng mà còn mềm mại vô cùng.

Nếu gã đàn ông nào mà được cầm lấy đôi tay này, chắc chắn xương

cốt toàn thân mềm nhũn mất thôi.

Chẳng qua Vinh Tuệ Khanh là một cô gái, một cô gái vô cùng bình

thường, nên có chạm phải cũng chỉ thấy sởn hết cả gai ốc.

“Nhà Tuệ Khanh vốn không khá giả gì, không thể so với gia thế giàu

có của Bách Hủy cô nương.” Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, rút bàn tay đang
bị Bách Hủy nắm ra. Sau đó khéo léo hỏi han lai lịch của Bách Hủy một
cách vô cùng tự nhiên: “Từ nhỏ đến lớn Đại Ngưu ca chưa từng rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.