BỔ THIÊN KÝ - Trang 2827

Thánh tử gọi một tiếng, hai con hạc tiên từ trên trời bay xuống dưới,

đáp xuống đất rồi biến thành hai cậu bé cao khoảng ba tấc, tao nhã lễ độ,
cười hi ha chạy tới, hành lễ hỏi: “Đại nhân đã về rồi, vị cô nương xinh đẹp
này từ đâu0tới đây?”

Vinh Tuệ Khanh tò mò quan sát hai đứa trẻ hạc tiên, thậm chí không

nhịn được mà sờ vào hai búi tóc tròn xoe trên đầu một đứa trong đó.

Đứa bé hạc tiên nhíu mày, đang định nổi giận.

Nhưng Thánh tử chắp tay sau lưng liếc nhìn nó, nó không thể làm gì

khác hơn là ấm ức cúi đầu, không dám phản kháng “móng vuốt” của Vinh
Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhận thấy đứa bé hạc tiên kia không vui, vội vàng rụt

tay về, ngại ngùng nói: “Xin lỗi nhé, ta thấy ngươi đáng yêu quá…”

Đứa bé hạc tiên không nói nên lời, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một

bước, tránh xa Vinh Tuệ Khanh một chút.

Thánh tử cười khẽ, dẫn Vinh Tuệ Khanh vào động phủ của mình.

Sau khi đi vào Vinh Tuệ Khanh phát hiện động phủ này giống như một

hang tuyết,5chẳng có đồ đạc gì, mộc mạc đến lạ thường. Trong căn phòng
thật to chỉ bày hai cái nệm ngồi không hơn không kém. Nhưng cho dù trống
trải như vậy, Vinh Tuệ Khanh cũng nhận ra ngay được bên trong này có sắp
đặt trận pháp vô cùng cao minh, cô nhất thời ngứa ngáy trong lòng, hận
không thể đích thân trải nghiệm chỗ cao minh của trận pháp này một chút.

Thánh tử lại chỉ thản nhiên chỉ vào một chiếc nệm ngồi đối diện mình:

“Ngồi đi, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

Vinh Tuệ Khanh không thể làm gì khác hơn là thu tầm mắt lại, khoanh

chân ngồi trên nệm trước mặt Thánh tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.