đường vùng dậy của con tốt thí như cô ta, từ hôm nay, nhất định không
người cản nổi, từ nay về sau hào quang vạn trượng!
Nợ ta đều phải trả lại cho ta! Giẫm đạp ta ta sẽ giẫm đạp lại! Nỗi khổ
đời trước của ta các ngươi phải trả lại gấp trăm lần.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh kia không thì không oán với cô ta, kiếp trước
căn bản là không có trên đời...
Trong phút chốc Bách Hủy không đành lòng. Nhưng lại nghĩ ngược
lại, đời trước khi bản thân bị người khác xem như tốt thì cũng không có ai
đồng cảm với mình.
Người mềm lòng làm sao có thể thành đại đạo? Ánh mắt của Bách
Hủy kiên định trở lại. Có người vùng lên thì có người trầm luân, có người
muốn thăng thiên thì có người làm bàn đạp, lẽ trời xưa nay đã như vậy.
Huống hồ, đời trước căn bản không tồn tại người tên Vinh Tuệ Khanh!
Loại người này không làm tốt thí, quả thực ông trời cũng không tha...
Lại nghĩ đến tiểu thư danh giá Lâm Phiêu Tuyết đời trước, bây giờ lại bị
mình sớm đoạt đi công pháp mị thuật cao cấp, chỉ đành như chó nhà có
tang, sợ hãi chạy khỏi thành Vĩnh Chương. Trên mặt Bách Hủy lộ ra nụ
cười dữ tợn. Đừng lo, cô ta sẽ tìm cơ hội nhanh chóng báo tin cho Tùng
Mộc đạo nhân, nói cho hắn biết, thị thiếp hắn nhìn trúng đang ở nơi nào...
Bách Hủy đã mơ hồ hiểu ra, cô ta muốn trở thành người giống như
Lâm Phiêu Tuyết đời trước, vậy phải có người đến gánh lấy số phận thê
thảm của cô ta đời trước. Nói cách khác, cân bằng thiên đạo bị phá vỡ, tất
cả thế giới sẽ thay đổi, nếu như thế, ưu thế sống lại của cô ta sẽ không có
nữa.
Làm thế nào khiến thế sự vận hành theo quỹ đạo đời trước, đồng thời
phải đem lại lợi thế đoạt được về mình, là việc mỗi một con tốt thì có ý đồ