BỔ THIÊN KÝ - Trang 289

Bách Hủy nghe được cười khanh khách: “Đại Ngưu ca, huynh thật

biết nói đùa. Người của ba đại môn phái ít nhất đều là tu sĩ Trúc Cơ, bọn họ
đâu cần phải ăn, phải ngủ giống người thường? Đừng trì hoãn nữa, chúng ta
phải giao Vinh Tuệ Khanh cho ba đại môn phái thôi, kẻo đêm dài lắm
mộng.” Vậy mà một khắc cũng không chờ được.

“Đúng, chúng ta phải đi bây giờ.” Đại Ngưu không thể làm gì khác

ngoài đáp ứng, cùng xuống giường với Bách Hủy.

Bên này Vinh Tuệ Khanh thu dọn mai rùa, xõa tóc ra, tết thành hai

bím, để mái dài trước trán, đem khuôn mặt nhỏ nhắn che đi phân nửa. Cô
lại dùng phấn màu vàng đất làm cho khuôn mặt trở nên vàng vọt, ra vẻ như
cô thôn nữ quê mùa chính gốc, sau đó đeo tay nải mà mẹ đã chuẩn bị cho
cô lên lưng.

Tiểu Hoa cũng học theo như vậy, đem túi hoa của mình đeo lên lưng.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Hoạ: “Ngươi chui

vào trong túi của ta được không? Ta sợ một hồi sẽ lạc mất ngươi.” Qua
nhiều ngày ở chung với nhau, Vinh Tuệ Khanh biết Tiểu Hoa không phải là
một con sóc bình thường, ít nhất nó có thể nghe hiểu lời cô nói.

Tiểu Hoa gật đầu thật mạnh.

Vinh Tuệ Khanh để túi xuống cho Tiểu Hoa chui vào, sau đó lại đeo

lên lưng. Sau khi thu dọn xong, Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại lưu luyến
nhìn nơi này một lần nữa. Cô đi như vậy, La Thần sẽ không tìm được cô.

Quên đi, bọn họ vốn dĩ bèo nước gặp nhau, hơn nữa La Thần là người

vui buồn thất thường, thiện ác khó định, vẫn nên cách xay một chút thì hơn.

Vinh Tuệ Khanh nhìn tỉ mỉ một lần nữa, chắc chắn không còn sót thứ

gì, mới từ trong túi lấy ra mồi lửa, canh hướng gió vung lên, mồi lửa lập
tức bốc cháy. Vinh Tuệ Khanh ném mồi lửa lên giường mình, đệm giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.