Nhìn họ chậm rãi hôn mê, Vinh Tuệ Khanh không chờ nữa, cô dùng
vải trắng cuốn lấy họ, ném Hỗn Độn Thanh Liên lên cao. Vô số ảo ảnh hoa
sen màu xanh hiện ra trên bầu trời, che kín khung trời, che mắt Lục Đạo
Luân Hồi và Thiên Đạo Pháp Tắc.
Có Hỗn Độn Thanh Liên che chở, Vinh Tuệ Khanh đưa bọn họ vào
biệt thự chuẩn bị sẵn.
Nơi đó vốn không có người, nhưng đến ngày mai trong trí nhớ của
người xung quanh sẽ thêm một gia đình xuất sắc tuyệt vời.
Dưới bầu trời đêm, Vinh Tuệ Khanh lưu luyến nhìn cảnh vật bốn phía
rồi biến mất.
Vinh Tuệ Khanh trở về khe hở không gian của mình, cô lấy vạch sinh
mệnh ra nhìn kĩ.
Ký hiệu và chữ phức tạp trên này trông thật quen mắt, Vinh Tuệ
Khanh giật mình lấy đan lô đồng xanh ra, đối chiếu hai bên thì đúng là
cùng một bộ chữ và ký hiệu, xem ra hai thứ có cùng lai lịch.
Vinh Tuệ Khanh đang suy nghĩ thì nghe khe hở không gian phát ra
chuỗi tiếng nổ, một khe nứt màu đen hiện ra trên nóc khe hở không gian.
Một người phụ nữ mặc đồ đen, tóc dài, tay cầm lưỡi hái dài, mặt tái
nhợt nhảy từ khe nứt vào, nhe răng cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta
xuyên qua vô số khe hở không gian rốt cuộc tìm được ngươi! Ngươi trở về
làm cái gì? Chịu chết đi!”
Thì ra là Minh Vương Kế Đô bị nhốt trong khe hở không gian khác.
Lưỡi hái dài trong tay nàng ta tỏa ánh sáng trắng chói mắt, Vinh Tuệ
Khanh nhanh chóng lấy Nhật Nguyệt Song Câu ra, thúc phát Cửu Thiên
Liệt Diễm.