BỔ THIÊN KÝ - Trang 317

người đàn ông áo trắng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Đây là ông nhà ta.” Rồi
lại giới thiệu với người đàn ông áo trắng: “Đây là Vinh cô nương, ông biết
rồi chứ?” Người đàn ông áo trắng vừa về đã nói chuyện với ô Lão Tam cả
buổi, nên đương nhiên đã biết về lai lịch của Vinh Tuệ Khanh.

“Ta biết rồi. Mão Quang phải cảm ơn Vinh cô nương đã giúp phố Hồ

Lô của chúng ta phục hồi lại trận pháp. Đại ân đại đức của Vinh cô nương
Mão mỗ sẽ không bao giờ quên!” Người đàn ông áo trắng họ Mão tên
Quang, chắp tay nói với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cũng vái chào lại nói: “Mão đại thúc đa lễ rồi. Bà con

hàng xóm ở phố Hồ Lô này cũng có đại ân với Tuệ Khanh, Tuệ Khanh chỉ
là có qua có lại mà thôi.”

Mão Quang cười cười rồi làm một động tác tay “mời” với Vinh Tuệ

Khanh. Vinh Tuệ Khanh mang theo Tiểu Hoa đi lên phía trước.

Sau khi mấy người bước vào phòng thì đại cương mập liền nhanh

chóng đi xuống nhà bếp làm cơm. Vinh Tuệ Khanh thì trốn trong phòng của
mình, một mình buồn rầu ngẩn người. Mão Tam Lang khoanh tay nghiêng
người dựa vào cửa phòng của Vinh Tuệ Khanh, cậu ta nhìn cô hồi lâu mới
đột nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi vẫn chưa có tu vi à? Là một người bình
thường sao?”

Vinh Tuệ Khanh giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn Mão Tam Lang

đang đứng trước cửa phòng mình. Cô có chút không vui với sự không mời
mà đến này nên chỉ thoáng gật nhẹ đầu.

Mão Tam Lang bước vào phòng, tay nhanh như gió thăm dò huyệt

Bách Hội trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nào có phải là đối thủ của Mão Tam Lang cơ chứ, bị

đối phương khống chế nên cô không sao cử động được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.