BỔ THIÊN KÝ - Trang 34

Vinh đại nương nghẹn ngào: “Ta chờ chàng.” Nói xong bèn lao đến

phòng của Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh vốn chỉ là đứa bé tám tuổi.
Dù bên ngoài hỗn loạn trời long đất lở ra sao, cô vẫn kê cao gối mà ngủ.

Vinh đại nương trong lòng chua xót, liền đánh thức Vinh Tuệ Khanh,

nhanh chóng khoác áo lông và mũ chống rét cho cô bé. Sau đó bà đưa con
gái hãy còn ngáp ngủ, mắt nhắm mắt mở vội vàng lảo đảo từ cửa sau trốn
đi, chạy thẳng về phía sau núi Lạc Thần. Căn nhà của họ được thiết kế vô
cùng tỉ mỉ. Người bình thường nhìn vào thì chỉ thấy phía sau vườn chính là
chân núi Lạc Thần, không thể đi ra ngoài. Nhưng chỉ có người nhà bọn họ
mới biết, ở đây có một con đường nhỏ dùng trận pháp để giấu đi, tùy thời
có thể từ cửa sau chạy trốn bất cứ lúc nào. Chỉ là đường nhỏ kia vẫn cần
người ở chỗ này duy trì trận pháp. Nếu như tất cả mọi người cùng chạy sẽ
không có người duy trì trận pháp, khi ấy con đường sẽ bị bại lộ. Người đàn
ông cưỡi ngựa Ô Truy khi thấy Tam Chuyển Tụ Hồn Trận cửu phẩm trước
sân đã rất ngạc nhiên rồi, căn bản không nghĩ đến rằng phía vườn sau lại có
bất ngờ khác, thậm chí còn ẩn chứa một trận pháp cao thâm hơn.

Vinh đại nương kéo Vinh Tuệ Khanh vội vã chạy ra phía sau núi Lạc

Thần. Vinh Tuệ Khanh bị gió rét đêm khuya tạt qua người làm cô tỉnh lại,
lắp bắp hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Cha con đâu? Ông nội đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.