BỔ THIÊN KÝ - Trang 342

Không bái thì không bái, ai sợ ai chứ?

Vinh Tuệ Khanh nói thầm một tiếng trong lòng rồi cùng đi lên trước

mấy bước với Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô, gương mặt tuấn

tú đầy rạng rỡ, cặp mày đen rậm, đôi mắt to tròn. Ánh sáng chiếu xuyên
qua từ cửa sổ,3toàn cơ thể cậu ta như phát sáng, vô cùng ấm áp, khiến
người khác không kiềm chế được muốn lại gần.

Mặt Vinh Tuệ Khanh bỗng đỏ lên, thầm nói thằng nhóc này lúc không

náo loạn càn dỡ thì trông cũng không tệ.

Mão Tam Lang ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi thử một chút

trước đi, nếu không được thì không luyện nữa, tuyệt đối đừng có miễn
cưỡng.9Ngươi phải biết rằng, chuyện tu hành, dù tư chất rất quan trọng
nhưng cơ duyên cũng quan trọng không kém. Với công pháp cũng như vậy,
phải xem công pháp này có hợp với ngươi hay không, chứ không thể cưỡng
cầu được.”

Vinh Tuệ Khanh trấn tĩnh lại, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi.”

Khóe miệng của Mão Tam Lang hơi nhếch lên, bắt đầu truyền thụ

khẩu quyết tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết cho Vinh Tuệ Khanh.

“Quan sát trời đất, thái dương. Vạn vật đều gánh lấy âm, ôm lấy

dương, dựa vào trùng khí mà hòa hợp. Trong thiên hạ có sự khởi đầu, đó
chính là thứ sinh ra vạn vật. Thấy được cái nhỏ mới là rõ ràng, biết giữ nhu
hòa mới là mạnh mẽ. Dùng ánh sáng này, khôi phục lại cái sáng tỏ ấy,
không để lại tai ương, đó là tìm về vĩnh cửu. Đạo là hư không nhưng lại vô
cùng vô tận, uyên thâm tựa như khởi nguồn vạn vật. Giấu đi mũi nhọn, tháo
bỏ tranh chấp, hòa với ánh sáng, nhập vào bụi trần. Chính là sự bắt đầu của
Húc Nhật.” (Nguồn: Cải biên từ “Đạo đức kinh” của Lão Tử.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.