BỔ THIÊN KÝ - Trang 372

Tài năng tuyệt thế ở đâu ra mà nhiều vậy được? Lại cứ không có ở đời

trước, trọng sinh tới kiếp này rồi, lại có người tới đoạt mất hào quang của
cô ta, đặc biệt là con nhóc Vinh Tuệ Khanh!

Vinh Tuệ Khanh chẳng phải vừa đúng tám, chín tuổi hay sao...

Bách Hủy giật mình, đi tới hỏi các tu sĩ Trúc Cơ: “Xin hỏi vị trưởng

lão này, làm thế nào ngài biết được nữ yêu tu kia chỉ có tám, chín tuổi thế?”

Tu sĩ Trúc Cơ kia bị mị thuật của Bách Hủy gây ảnh hưởng, biết thì

nhất định sẽ nói, mà nói thì sẽ nói không thôi. Người đó kéo tay cô ta, nhẹ
nhàng bảo: “Ngụy đại nhân là tu sĩ Kim Đan, tu vi Phật môn của ngài ấy
cao thâm, đặc biệt là Sư Tử Hống. Đó là môn công pháp mà ngài ấy ẩn
giấu. Những tu sĩ biết loại công pháp này đều hết sức mẫn cảm với âm
thanh. Cho nên ngài ấy có thể dựa vào một tiếng kêu của tu sĩ lúc thăng cấp
mà đoán ra tuổi cùng tu vi. Những điều này đều là ngài ấy nói cả.”

Ánh mắt Bách Hủy lóe lên, cô ta tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Vậy thì làm sao

biết được là một yêu tu đây? Nói không chừng là một tu sĩ Nhân giới cũng
nên...”

Vị tu sĩ Trúc Cơ nọ nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bách Hủy, chỉ

thấy cả lòng dạ lẫn tinh thần đều say cả. Bèn dùng tim gan mà nói lời thật
với cô ta: “... Ở cái nơi đó, không phải yêu tu thì là gì?” Nói rồi lại dặn
Bách Hủy: “Ngươi đừng hỏi nhiều. Hỏi nhiều chẳng có điểm nào tốt cho
ngươi cả đâu.”

Bách Hủy lập tức hiểu ngay.

Tại kiếp trước, trong một lần vô tình, cô ta cũng từng nghe người ta

nói tới. Trong thành Vĩnh Chương còn có một ngôi thành khác, đó chính là
nơi yêu tu cư ngụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.