BỔ THIÊN KÝ - Trang 457

Bách Hủy biết thân biết phận, biết bản thân được sống lại, nhưng

không chắc mọi việc đều xảy ra thuận lợi. Cô ta chỉ cố gắng hết sức trong
phạm vi, giành lợi ích tốt nhất cho bản thân, không thể quá tham lam.

Ánh mắt Bách Hủy dán chặt trên lưng Tư An. Tư An cảm thấy kì lạ,

ngoái đầu nhìn lại.

Một đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm nhìn qua. Bách

Hủy rùng mình, nép lại gần bên người Đại Ngưu.

Bên kia đường, âm thanh tiếng sao trúc du dương trậm rãi vang lên.

Suy nghĩ của Đại Ngưu cũng đi theo đó.

Chỉ thấy bốn thiếu nữ mặc y phục cung đình màu đỏ hải đường, tay

cầm sáo trúc, vừa thổi sáo, vừa chậm rãi đi tới.

Theo sau là bốn thiếu nữ mặc y phục cung đình màu xanh nhạt, trên

tay cầm một giỏ hoa tươi, vừa đi vừa rải những cánh hoa sang hai bên
đường.

Những cô gái ấy dáng người thướt tha, mặt mũi xinh đẹp, đi đứng mắt

nhìn thẳng, có dáng vẻ của người được dạy dỗ.

Cuối cùng đi sau tám thiếu nữ là một chàng trai mặc trường sam màu

trắng, mặt như quan ngọc, mắt hoa đào, khóe miệng mỉm cười, tay cầm
quạt, không ngừng chào hỏi với các phu nhân, cô nương đang xem náo
nhiệt hai bên đường.

Tư An nghe thấy tiếng sáo, dừng bước, xoay người lại nhìn, cười lạnh

nói: “Phác Cung Doanh, sự phô trương của ngươi thật không nhỏ nha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.