BỔ THIÊN KÝ - Trang 619

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh thoáng chốc trắng bệch, hai tay đang nắm

chặt Nhật Nguyệt Song Câu nổi gân xanh.

Minh Nguyệt biết mình nên lấy pháp khí hộ mạng từ trong túi càn

khôn ra, nhưng cô ta đã bị dọa đến mức toàn thân mềm nhũn, tay cũng
nâng không nổi.

Thấy ly miêu yêu cười gằn càng lúc càng tiến tới gần mình, Minh

Nguyệt chợt nghĩ ra cách, hét lên với chỗ đất trống giữa rừng: “Cô nương,
cầu ngươi cứu ta một mạng! Minh Nguyệt nhất định báo đáp ngươi hết
mình!”

Đây là đang cầu hàng với Vinh Tuệ Khanh rồi.

Ai ngờ con ly miêu yêu kia cười khằng khặc một tiếng, quay người

nhìn về phía trận pháp của Vinh Tuệ Khanh. Đôi mắt mèo màu nâu nhạt lóe
lên ánh sáng. Nó liếm liếm môi còn vương máu, cười dữ dằn: “Cô nhóc kia
cũng không tồi, cả con sóc kia cũng béo nữa. Ta thấy bọn nó đi vào, sau đó
lại chia ra đi trốn. Ha ha, các ngươi tưởng mình lập một cái trận pháp là có
thể trốn cả đời ư? Miêu đại gia ngươi muốn phá trận của ngươi lúc nào thì
phá lúc ấy!”

Minh Nguyệt sốt ruột. Vốn cô ta muốn gợi lên ý nghĩ “chung kẻ địch”

của Vinh Tuệ Khanh, không ngờ ly miêu yêu kia lại trốn ở nơi này từ lâu,
quan sát hết tình hình của bọn họ mất rồi!

Ly miêu yêu đi đến gần Minh Nguyệt nửa khom người, vươn móng

mèo ra nâng cằm Minh Nguyệt lên ngắm, cười dâm đãng: “Vừa rồi, lúc ta
thi triển mị thuật với ngươi, ngươi tràn đầy xuân ý nha... Ta đã nhìn thấy
ngươi và Tư đại nhân điên đảo mây mưa... Chậc chậc, thật không nhận
ra...”

“Cái gì? Ngươi nhìn thấy gì? Ngươi ngươi ngươi... nói gì? Ta chỉ nghĩ

ở trong đầu, làm sao ngươi thấy được?” Minh Nguyệt nóng lòng đến quên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.