BỔ THIÊN KÝ - Trang 66

Thế nhưng màn sương kia còn “vô hình vô chất” hơn cả nước chảy.

Giây trước một đao chém tới khiến sương

mờ tách đôi, giây sau đã khép lại nhanh chóng, thậm chí còn khiến

sương khói sinh ra dày thêm. Chính mắt trông thấy sắc sương bấy giờ mỗi
lúc một đậm, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng trở nên mờ nhạt không thấy
rõ.

Mười mấy người trong nhóm dần bị phân tán khắp nơi trên cánh đồng

tưởng chừng trải dài bất tận. Nghe không ra tiếng, nhìn không thấy bóng,
tựa như thế giới sơ khai ngàn vạn năm về trước chìm trong tĩnh lặng.

Vinh Tuệ Khanh xuyên vào trong trận Tiểu Đỗ Môn, chân bước men

theo vòng tròn Cửu Cung Bát Quái trông vô cùng nhàn nhã. Cô đi quanh
một vòng để chắc chắn đám người kia đã bị giam hãm bên trong trận Tiểu
Đỗ Môn, rồi mới chập hai tay thành hình chữ thập, tay trái chỉ từ bi, tay
phải chỉ trí tuệ, mười ngón tay gấp khúc chụm lại vào nhau. Sau đó Tuệ
Khanh lẩm nhẩm niệm Kim Cương Phổ Hiền pháp thân chú, để hóa giải hết
trắc trở, đồng thời tiêu trừ lực phản phệ của trận pháp rồi từ từ bước ra khỏi
trận pháp.

Đặt chân lên con đường núi, Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại nhìn thoáng

qua khoảnh đất trống phía sau tảng đá lớn, đó là chỗ cô ẩn thân ban nãy,
cũng là nơi trận pháp Tiểu Đỗ Môn được đặt ở đó.

Một khi Vinh Tuệ Khanh thành công thoát khỏi chỗ này, trận pháp kia

sẽ nhanh chóng bén rễ ăn sâu vào đất, vĩnh viễn tồn tại trong khoảnh đất
trống kia.

Không một ai có thể nhìn thấy mười kẻ áo đen bên trong trận pháp,

cũng không thể giải cứu chúng. Cả đời này bọn chúng sẽ bị vây hãm trong
trận pháp Tiểu Đỗ Môn, cho đến khi sức cùng lực kiệt rồi chết đi. Cho dù là
thần tiên cũng không cứu được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.