BỔ THIÊN KÝ - Trang 846

Trương Lữ Y vốn cho rằng Vinh Tuệ Khanh có kế gì lợi hại, có lẽ còn

có người trợ giúp, nhưng thấy cô chỉ triệu hồi binh khí như muốn tự thân
khiêu chiến với mình, không nhịn được mà bật cười: “Ngươi muốn đánh
với ta? Ngươi không nhớ ta là tu vi Trúc Cơ, còn ngươi chỉ là Luyện Khí
sao? Ngươi có biết sự khác biệt giữa đẳng cấp tu vi là như thế nào không?
Đó là một trời một vực! Ngươi ở trước mặt ta chính là con kiến này.” Nói
rồi, Trương Lữ Y tiến lên phía trước một bước, giẫm nát mấy con kiến
không biết bò từ đâu đến.

Vinh Tuệ Khanh cúi đầu nhìn nó, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

“Ngươi sai rồi. Ta không phải kiến, ta là người. Là người phải có tôn
nghiêm của con người.” Vừa nói, Vinh Tuệ Khanh vừa vận khí ngưng thần,
đem linh lực toàn thân tập trung lên hai tay, sau đó đưa linh lực vào Nhật
Nguyệt Song Câu trên tay. Nhật Nguyệt Song Câu phát ra một luồng sáng
trắng chói mắt, như ánh mặt trời và ánh trăng cùng phủ xuống, cương nhu
hợp lại, soi sáng hang đá tối tăm đến rõ như ban ngày.

Trương Lữ Y theo bản năng nâng tay che mắt, tránh cho luồng sáng

chói mắt kia làm mù mắt.

Vinh Tuệ Khanh mượn cơ hội phi thân lên, Nhật Câu từ trên trời giáng

xuống, Nguyệt Câu từ bên trái đảo qua, thế như sấm chớp đánh tới.

Trương Lữ Y nghe tiếng gió, buông tay, mắng một tiếng: “Không tự

lượng sức!” Tay phải khẽ phất đánh ra chiêu thuật Khống Hỏa. Ngọn lửa
dũng mãnh bay lên cao ập về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh tránh sang một bên, cười nói: “Ta có gì phải sợ?

Ngươi mới cần phải lượng sức mình mà làm! Giết ta rồi, ngươi lấy gì tế
Long Thần đây?”

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến “Hà Bá cưới vợ” đã từng đọc qua trong sách

giáo khoa ở kiếp trước, biết rằng người tế thần phải là người sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.