BỔ THIÊN KÝ - Trang 845

Vinh Tuệ Khanh quá thản nhiên, quá bình tĩnh. Những năm này, những
người bị chọn làm tế phẩm Long Thần, không ai không bị dọa đến run rẩy
cả người, có người còn ngất đi luôn, cho đến khi bị đưa vào đầm rồng.

Không có ai lại giống như Vinh Tuệ Khanh, đến lúc này còn có thể

bình tĩnh ngồi đó tĩnh tọa luyện công.

Trương Lữ Y biến đổi sắc mặt, vươn tay âm thầm nắm chặt lấy một

tấm bùa5Triền Nhiễu. Nếu sự tình có biến, nàng ta sẽ ném ra ngay lập tức,
trói Vinh Tuệ Khanh lại ném thẳng vào đầm rồng phía sau hang đá rồi tính
tiếp.

Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đứng dậy trên nền đá xanh, nói với Trương

Lữ Y: “Ta là một người tính tình bướng bỉnh, thà chết vinh chứ không sống
nhục. Huống hồ, cái chết đối với ta mà nói không kinh sợ như ngươi tưởng
tượng. Ta thà đối mặt với cái chết còn hơn nhìn thấy bản mặt xấu xa của
các người! Ra chiêu đi!” Hai tay cô vỗ vào nhau một cái, Vinh Tuệ Khanh
gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu của mình, chân thủ thế,4bày ra tư thế chuẩn
bị nghênh chiến.

Có lẽ đến lúc đối mặt với sống chết, lòng người đều vô cùng sáng

suốt.

Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại trong hang đá, phát hiện chỉ có một mình

mình không ai trông giữ, cô đã rất vui mừng, đã muốn chạy thoát khỏi đây.
Nhưng mỗi lần chạy đến cửa hang đá, lại có một sức mạnh vô hình cản
bước chân cô. Sau vài ba lần, cô mới hiểu ra nơi này hẳn đã bày một loại
cấm chế nào đó. Những người đó ném mình một mình vào đây ắt cũng đã
khắc dấu ấn, không sợ mình sẽ chạy mất.

Đã biết không thể chạy, cũng biết tử vong mới là9kết cục cuối cùng,

cô trái lại không thấy sợ hãi nữa. Có lẽ lần này, cô có thể trở về với ngôi
nhà khác của chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.