BỔ THIÊN KÝ - Trang 862

Cô bé dụi dụi mắt, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài.

“Người là ai?” Trong âm thanh trong trẻo của cô bé còn mang vài

phần trẻ con, nhưng thân ảnh của người đàn ông đang ôm cô bé dần dần mờ
nhạt, trở nên mỏng manh, cuối cùng giống như bọt biển dưới đại dương
biến mất trước mắt cô bé.

Cô bé phát hiện bản thân lẻ loi nửa nằm ở giữa không trung, không có

bất kỳ chống đỡ nào, liền hét to, nặng nề té ngã trên bãi cát.

...

Vinh9Tuệ Khanh mở mắt, nhớ lại vừa nãy nhìn thấy người đàn ông

kia trong mơ, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện làm thế nào cũng
không thể nhớ rõ hình dáng của hắn. Cô chỉ nhớ, trong giấc mơ, mình là
một cô bé nhặt vỏ sò...

Vinh Tuệ Khanh ngồi dậy, nhìn xung quanh, lại là một hang đá, cũng

không khác lắm với hang đá trước đầm rồng của núi Long Hổ, chỉ là lớn và
trống trải hơn một chút. Có điều linh khí bên trong động phủ mỏng manh
không bằng với linh khí tràn đầy trong hang đá phía trước đầm rồng. Bố trí
trong động phủ rất sơ sài. Một gian phòng vuông, nơi sát tường đặt một cái
bàn bát tiên, hai bên bàn đặt hai cái ghế ngồi màu gỗ thô. Trên bàn để một
chung trà bằng sứ trắng, hơi nóng vẫn còn bốc lên, dường như có người
mới ngồi đối diện phẩm trà ở đây.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ vịn tường đứng lên, một hàng chữ ngang đập

vào trong mắt cô, phía trên viết bốn chữ lớn ngay ngắn chỉnh tề: Nhật
nguyệt trường tịch (Những năm dài đằng đẵng cô đơn).

Lực bút mạnh mẽ, thê lương, nét phẩy cuối cùng của chữ “Tịch”

dường như muốn phá vỡ mặt giấy chui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.