BỔ THIÊN KÝ - Trang 879

Vinh Tuệ Khanh thờ ơ nói: “Ý nghĩa chính là mắng chửi ngươi, ghê

tởm, chán ghét ngươi, muốn ngươi chết. Không có ý nghĩa khác, ngươi
đừng nghĩ nhiều.”

Mạnh Lâm Chân tức giận, cánh tay dài bóp cổ Vinh Tuệ Khanh, hung

tợn nói: “Ta thấy ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà!
Nói nhanh, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì bên trong Lang Hoán Bảo
Kính? Người phụ nữ trung niên ăn mặc lộ tay chân xuất hiện sau đó là gì
của ngươi? Nếu ngươi không nói, ta sẽ cởi sạch quần áo của9ngươi, dạy
bảo ngươi thành người phụ nữ dâm đãng, khiến ngươi cả đời này chỉ có thể
làm lô đỉnh cho người khác!” Nói xong vươn tay, xé áo bên ngoài của Vinh
Tuệ Khanh xuống.

Trong mắt Vinh Tuệ Khanh cuối cùng cũng lộ ra nét sợ hãi, hai tay gắt

gao gỡ tay đang bóp cổ cô của Mạnh Lâm Chân, hét lớn: “Các bà ấy đều là
mẹ ta!”

“Ai là mẹ nuôi, ai là mẹ ruột?” Đã có hai người mẹ, đương nhiên một

người là mẹ ruột, một người mà mẹ nuôi rồi. Mạnh Lâm Chân không yên
tâm, tiếp tục truy hỏi.

“Đều là mẹ ruột của ta!” Vinh Tuệ Khanh hét ra tiếng.

“Còn muốn gạt ta! Nhóc làm sao có thể có hai mẹ ruột?!” Mạnh Lâm

Chân không tin.

“Tại sao không thể có? Ngươi là đệ tử tục gia Phật tông chẳng lẽ

không biết cái gì là Lục Đạo Luân Hồi sao? Cha mẹ kiếp này, không phải là
cha mẹ kiếp khác, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, ngươi tu Phật
pháp kiểu gì?!” Vinh Tuệ Khanh tức đỏ mặt mắng.

“Cha mẹ kiếp này, không phải là cha mẹ kiếp khác...” Những lời này

giống như “đề hồ quán đỉnh”* khiến Mạnh Lâm Chân có cảm giác hoàn
toàn hiểu ra. Cha mẹ đều chết từ khi y còn nhỏ, nương tựa chú thím mà lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.