BỔ THIÊN KÝ - Trang 886

không vừa mắt dáng vẻ của y.”

Vinh phu0nhân vừa tức giận vừa buồn cười, lấy tay chọt trán Vinh Tuệ

Khanh một cái, sẵng giọng: “Con nghe ai nói huyên thuyên đấy? Mặc dù
thiếu gia Mạnh gia nhìn yếu ớt nhưng cũng có vài phần tâm huyết, hơn nữa
nhân phẩm không tệ, cha con...” Nghĩ đến Vinh Tuệ Khanh mới có ấn
tượng xấu với Mạnh Lâm Chân, hơn nữa hai đứa vừa mới có mâu thuẫn, lời
Vinh phu nhân đến miệng lại thôi.

“Con dưỡng thương đi, mẹ đi xem thiếu gia Mạnh gia thế nào rồi.”

Vinh phu nhân vừa nói vừa đứng lên.

Vinh Tuệ Khanh cũng hơi lo lắng Mạnh Lâm Chân chết ở nhà bọn họ.

Người này chết cũng không tiếc nhưng nên về nhà y mà chết, chết ở nhà
người khác làm gì?

“Mẹ, con đi với mẹ. Con... cũng muốn xin lỗi thiếu gia Mạnh gia.”

Vinh5Tuệ Khanh đỏ mặt, lần đầu tiên nói chuyện quanh co lòng vòng

như thế.

Con gái hiểu chuyện đương nhiên Vinh phu nhân hài lòng. Nhưng:

“Vết thương của con không sao chứ? Cha của con cũng thật là, lúc thương
con thì như muốn đội lên trời, lúc phạt con lại không hề nương tay lần nào.
Hầy, cũng không biết hai người rốt cuộc là làm sao vậy chứ.” Vinh phu
nhân thở dài.

Vinh Tuệ Khanh lên tiếng kêu tỳ nữ của mình giúp cô thay quần áo.

Cô vốn khoẻ mạnh, lại yêu thích tập võ thuật, mặc dù Vinh gia là quan văn,
nhưng Vinh thượng thư cũng không cấm cản hay không cho phép cô học võ
thuật binh khí.

Căn cơ tập võ từ nhỏ bây giờ càng thể hiện rõ. Lúc nãy bị đánh đến

hôn mê bây giờ lại tràn đầy4sinh lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.