BỘ TỨ - Trang 5

Tất nhiên, tôi sẽ tìm gặp Poirot tại nhà; cái thời mà công việc buộc anh phải
chạy đôn đáo khắp nước Anh đã qua rồi.
Anh đã nổi tiếng khắp thế giới, và không chịu để cho một vụ việc nào
chiếm lĩnh hết thời gian. Giờ anh chỉ tham gia với tư cách "thám tử - tư
vấn", giống như một bác sĩ nổi tiếng nào đó ở Harley Street.
Hình ảnh quen thuộc về chàng mật thám phải cải trang dưới những bộ dạng
kỳ quái, dừng lại dò từng vết chân người để truy tìm tội phạm, luôn làm
Poirot bật cười.
“Không, anh Hastings thân mến - Poirot sẽ nói - hãy dành kiểu ấy cho
Giraud và đồng đội! Hercule Poirot có những phương pháp khác. Trước hết
là bộ óc! Trí thông minh, sự phán đoán, những tế bào xám. Chỉ ngồi đàng
hoàng trong ghế, tôi vẫn được cái gì người khác không thấy. Không cần
phải nhẩy chồm chồm, chạy lăng xăng như ông bạn chúng ta, ông thanh tra
Japp".
Chắc chắn là ít có khả năng Hercule Poirot đi đâu xa.
Tới London, tôi để hành lý ở khách sạn, gọi xe đi thẳng đến ngôi nhà thân
thuộc. Biết bao kỷ niệm. Tôi chỉ kịp chào qua bà chủ nhà, lao vào thang
gác, nhẩy hai bậc một và gõ cửa căn hộ của Poirot.
- Cứ vào! Từ bên trong vẳng ra giọng nói quen thuộc.
Tôi tiến lên, Poirot đã ở trước mặt, tay cầm một vali nhỏ mà anh để rơi
phịch khi nhìn thấy tôi.
Anh reo lên:
- Anh bạn Hastings! Anh bạn Hastings thân mến!
Rồi lao vào tôi, ôm hôn thắm thiết.
Rồi là chuyện trò rối rít, nói câu được câu chăng, hỏi đáp vội vàng, thăm
hỏi sức khoẻ vợ tôi, tôi đi đường ra sao, vân vân.
Yên yên một lúc, tôi mới hỏi:
- Tôi đoán là căn hộ cũ của tôi đã có người ở? Và tôi rất muốn lại được ở
chung với anh!
Nét mặt Poirot biến đổi một cách đột ngột:
- Trời! Thật không may. Anh hãy nhìn xung quanh mà xem.
Lần đầu tiên, tôi thấy những gì quanh tôi: đặt cạnh tường là một cái hòm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.