BỘ TỨ - Trang 91

- Anh Hastings, giả thử anh đang ngồi ở ghế này mà nghe tiếng cửa ra vào
mở rồi đóng lại, thì anh có ý nghĩ gì?
- Răng có người vừa đi ra.
- Đúng. Nhưng bao giờ cũng có hai cách nhìn nhận sự vật; hoặc có người
ra... hoặc có người vào. Hai trường hợp khác hẳn nhau! Nếu anh chọn
không đúng, sẽ có một chút mâu thuẫn nhỏ chứng minh rằng anh lầm.
- Thế là nghĩa gì, anh Poirot?
Poirot vụt đứng lên.
- Nó chứng tỏ rằng tôi không tinh! Mau, ta phải quay lại căn hộ
Westminster. May ra còn kịp.
Chúng tôi nhảy lên tắc xi. Bạn tôi câm như hến, hỏi gì cũng không đáp.
Chúng tôi nhảy thang gác bốn bậc một. Nhưng vô ích, bấm chuông, gõ cửa,
cửa vẫn đóng im lìm.
Tuy nhiên, áp tai vào vách, nghe như có tiếng rên rỉ ở bên trong.
Thương lượng mất nhiều thời gian, ông quản gia mới chịu dùng khóa riêng
mở cửa. Mùi thuốc mê chloroforme phả ra; Sonia Daviloff nằm vật trên
sàn, mồm bị nhét giẻ, tay chân bị trói. Mũi, mồm bị nắm bông tẩm thuốc
mê phủ kín. Poirot giật ra và cố làm cô gái hồi tỉnh trong khi cho đi mời
gấp bác sĩ. Chúng tôi tìm khắp các phòng khác, không thấy giáo sư
Savaronoff.
- Thế này là nghĩa gì? - tôi hoang mang, hỏi.
- Nghĩa là trong hai cách suy diễn, tôi đã chọn cách không đúng. Tôi đã nói
bất kỳ ai cũng dễ dàng nhận mình là cháu gái Savaronoff, vì ông ta không
gặp mặt cháu từ nhiều năm. Hừ! Lẽ ra phải nghĩ điều ngược lại! Bất kỳ kẻ
nào cũng dễ dàng nhận mình là ông chú.
- Anh nói sao?
- Đúng thế. Savaronoff đã chết từ lâu. Con người nói là đã chịu nhiều cay
đắng, đã tiều tụy đi vì trải qua đau khổ, con người đã thừa hưởng gia tài
khổng lồ…
- Là ai? Hắn là ai?
- Là "Số Bốn". Không lấy làm lạ hắn tỏ ra hoảng sợ khi Sonia nói đến bọn
Bốn Người. Một lẫn nữa hắn lại tuột khỏi tay tôi. Hắn hiểu là cuối cũng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.