“Madrid, cam kết 250.000 đô-la”, “Munich, cam kết 250.000 đô-la”. Cuối cùng, họ nhắc đến
Dusseldorf, và tim tôi đang đặt trong miệng. Những thành viên quyết liệt của liên đoàn bóng rổ
hùng mạnh đã tạo nên một cái bàn đàm phán mà không còn khả năng thoát lui. Kiệt sức cả về
tinh thần lẫn thể chất sau nhiều tuần đàm phán căng thẳng. Cảm giác mất phương hướng khi
sống trong không gian xa lạ, tạo nên bởi những căn phòng đẹp đẽ, theo những cách bài trí kỳ
quặc. Áp lực từ những người phụ trách các khu vực khác. Tội lỗi. Lòng tự hào. Đó là một cuộc
gây quỹ mà trong đó mọi người đều cam kết – trừ bạn, và lúc này, mọi ánh mắt trong phòng
đang đổ dồn vào bạn.
Nhẹ nhàng và rõ ràng, người dẫn chương trình nhắc lại câu hỏi vào micro: “Dusseldorf. Tôi có
thể nghe cam kết từ Dusseldorf không ạ?”
“Đến lượt anh bạn đấy.”
Tôi muốn nói “đồng ý” với mức doanh thu! Tôi phải cam kết!
Nhưng tôi đã nói: “Bỏ qua Dusseldorf.”
Bạn có tưởng tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo không?
Chẳng có chuyện gì cả.
Trái đất vẫn quay quanh trục. Có đầy những lời rì rầm và những cái gật đầu trong khắp phòng.
Tôi đã chùn bước trước vạch xuất phát?
Tại sao tôi lại không cam kết? Bỏ qua? Khi mọi thứ đều có vẻ ổn thỏa. Khi mục tiêu đó là điều
tôi thực sự mong muốn. Thực tế là, tôi không tin vào kỹ xảo họ dùng để lấy cam kết của các
thành viên. Nó làm cho tôi nghi ngờ toàn bộ kế hoạch.
Và cuối cùng, suy luận của tôi đã đúng. IBL ngừng hoạt động chỉ sau một mùa giải. Mỗi vùng
miền lỗ tới một triệu đô-la cho quá trình hoạt động.
Đôi khi những lý do thích đáng, cần được ủng hộ, lại được đưa ra để quyên tiền kiểu như thế
này. Lý do có thể phù hợp, nhưng cách làm này thì không bao giờ xứng đáng. Không chỉ là
quyền, mà còn là nghĩa vụ cá nhân của bạn, cân nhắc bình tĩnh, khách quan về bất kỳ khoản đầu
tư được đề xuất. Đừng bao giờ quyết định một thương vụ quan trọng – thương vụ đòi hỏi bạn
phải cam kết chi tiền của mình – vào một khoảnh khắc mà đầu óc bạn đang mù mờ. Không có
gì gây hậu quả khủng khiếp hơn một quyết định đưa ra bằng cảm xúc.