BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 106

Chắc phải vậy thôi. Hai đứa đi lòng vòng phố xá. Đến đoạn đầu
Hòa Mã, chỗ tiếp giáp với Lò Đúc, Nhung chợt giật bắn mình. Cái
mùi kỳ lạ kia bất giác như xộc vào khoang mũi của cô. Cô cồn cào
đến xây xẩm mặt mày. Quay sang, anh bằng xương bằng thịt đang
đi từ từ phía trước. Cách cô và Quỳnh chỉ đúng một cái với tay.
Nhung kìm lại mình để không nhoài người ra. Quỳnh rẽ vào Lò Đúc.
Anh đi thẳng. Nhung nhoài người ra sau. Quỳnh tròng trành tay lái.
Nhung đập đập vai Quỳnh: “Anh ấy kìa!...” Lắp bắp và nói không
ra hơi. “Quay lại! Quay lại đi!” Quỳnh cũng bị luống cuống theo.
Quỳnh dừng xe lại. Nhìn đường, định rẽ rồi nhận ra đây là đường
một chiều, Quỳnh bảo: “Đường một chiều!” Nhung gào lên, lạc cả
giọng: “Tao không thể để mất anh ấy được!” Rồi cô nhảy xuống
xe. Chạy ngược lại. Quỳnh gào lên: “Nhung!” Mọi người đều quay lại
nhìn Quỳnh và Nhung. Quỳnh đỏ mặt. Cô đành xuống xe, dắt bộ
chạy theo. Nhung chạy đến đầu đường Tăng Bạt Hổ thì không
thấy bóng anh đâu nữa. Lúc này Quỳnh mới đến nơi. “Mày làm sao
vậy? Lên xe đi!” Nhung lên xe, gục đầu vào lưng Quỳnh, bật khóc
ngon lành. Quỳnh thở dài. Nhấn ga, Quỳnh phóng đi. Đi hết đường
Tăng Bạt Hổ, Quỳnh chẳng biết đi theo hướng nào. Quỳnh giảm ga,
đi từ từ. Nhung vẫn gục đầu vào lưng Quỳnh.

“Mình chia tay nhé!”

Mắt Điền thảng thốt. “Tại sao?”

Nhung cúi đầu. “Em xin lỗi.”

Điền: “Anh ta là ai?”

Nhung sẽ không sao quên được đôi mắt của Điền lúc ấy. Hai

năm yêu nhau, Điền chưa bao giờ thảng thốt như thế. Nhung cúi
đầu. Cô chẳng biết nói gì cả. Đến cái tên của anh, Nhung cũng đâu
biết. Tất cả trở nên hỗn độn. Hôm nay là tròn một tháng kể từ ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.