BỞI VÌ EM CAO - Trang 139

“Bạn bè của cậu thì như thế nào?” Nate hỏi, rít sâu điếu cần sa. Thuốc

quá ngon và dường như ngon hơn sau khi cậu đã phải nhịn một thời gian
như vừa qua.

“Tớ chẳng còn bạn bè nào nữa,” Georgie trả lời. “Họ đều bỏ tớ vì tớ quá

điên.”

Nate đặt tay lên đầu cô và bắt đầu vuốt tóc cô. Cô có mái tóc óng ả và

mềm lạ thường. “Tớ hay đi chơi với 3 đứa cùng lớp,” cậu nói, nghĩ đến
Jeremy, Anthony và Charlie. “Nhưng tớ đã qua vài ngày không được hút và
tớ thật sự không còn muốn đi với bọn nó nữa, cậu thấy sao?”

“Đó là cái mà Jackie gọi là một ‘quan hệ tiêu cực.’ Một ‘quan hệ tích

cực’ là khi bạn làm những điều vui, có tính xây dựng với bạn bè như nướng
bánh, cắt dán hình ảnh hay leo núi.”

“Tớ là bạn cậu nhé,” Nate đề nghị khẽ khàng.

Georgie bập bênh cái đầu lên chân cậu. “Tớ biết.” Cô cười, bộ ngực

không-quá-nhỏ của cô run run lên xuống dưới lần áo phông trắng bó sát.
“Muốn đi nướng vài điếu

[1]

không?”

Nate lùa tay vào tóc cô thành một nắm giơ lên trời và rồi thả chúng rơi

xuống, từng món từng món tóc rơi vào lòng cậu. Blair cũng có mái tóc dài,
nhưng nó không suôn và mượt như của Georgie. Thật ngộ khi các cô gái lại
có thể khác nhau đến thế. “Tớ có thể hôn cậu được không?” Cậu đề nghị,
không thật sự có ý định làm cho trịnh trọng.

“Được chứ,” Georgie thì thầm.

Nate cong lưng và chà môi lên sống mũi của cô, rồi đến cằm và cuối

cùng là đôi môi của cô. Cô hôn đáp lại cậu đầy thèm khát và rồi nhỏm dậy
tì lên hai khuỷu tay. “Cái này Jackie gọi là ‘nuôi dưỡng lòng ham muốn’
đây. Cậu đang làm việc gây cảm giác tốt đẹp tạm thời thay cho việc ‘hàn
gắn vết thương’ đấy nhé!”

Nate nhún vai. “Tại sao lại là tạm thời?” Cậu chỉ ra chân trời, nơi giờ

hoàn toàn bị tuyết bao phủ. “Tớ chẳng chạy đi được đâu hết mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.