Linh, vừa bước qua cánh cửa liền nói: “Anh về rồi đây!”. Như thế, hai
người bầu bạn ở trong phòng, người con trai thì bỏ cày, người con gái thì
buông khung cửi, đến ra ngoài dạo chơi cũng chẳng muốn, huống hồ lại
không có thời gian. Khi ấy, thế giới của họ, không có sớm chiều, chẳng có
nghiệp chướng vô thường, chỉ có đôi bên lửa tình nồng đượm.
Hai người ở bên nhau, luôn kể không hết chuyện. Nhưng họ đều là
những người có tư tưởng được rèn luyện, lại đều kiêu ngạo tự phụ, cho nên
khó tránh khỏi mâu thuẫn. Hồ Lan Thành từng nói: “Việc gì của Ái Linh
cũng khiến tôi không quen. Xưa nay, cô ấy không thương trời xót người,
không đồng tình với ai, cô ấy hoàn toàn không biết từ bi bố thí là gì, trong
thế giới của cô ấy không có khoa trương, cũng chẳng có tủi hổ. Cô ấy vô
cùng ích kỷ, gặp chuyện ra tay tàn nhẫn… Nhưng cô ấy lại rất biết vâng lời,
vâng lời đối với cô ấy chính là niềm vui của sự cam tâm tình nguyện. Hơn
nữa, trong lòng cô ấy lại có sự hối lỗi nhỏ nhoi với người đời, thường xuyên
cảm thấy dường như đã làm sai điều gì, hối hận không dứt, sự hối hận ấy
thần diệu như ánh xuân chiếu trên mặt đất, như tiếng kêu mềm mại của én
bay”.
Không biết đây rốt cuộc là lời chê hay là khen Trương Ái Linh nữa? Có
lẽ Hồ Lan Thành là người thực sự hiểu cô, cũng là người thực sự yêu cô
trên cõi đời này. Chỉ là Trương Ái Linh quá quyết liệt, quá thuần khiết, quá
rực rỡ, có lúc khiến Hồ Lan Thành hoảng sợ. Ưu thế của cô khiến anh
không dám nhìn thẳng, tốt đến mức anh thấy bất an. Một cô gái như thế
không thích nhớ nhung sầu hận, không thích lằng nhằng rắc rối, cô là kẻ
ngắm hoa trên đường, cũng là một người không chịu tình nguyện.
Để được bên nhau mấy ngày, đôi bên cũng rất vất vả. Hồ Lan Thành đi
Nam Kinh, Trương Ái Linh lại có thời gian viết lách. Mỗi lần xa cách ngắn
ngủi, cũng không hề thấy sầu muộn, mà ngược lại giống như đón Tết
Nguyên Tiêu, cảm thấy những ngày bình thường cũng mới mẻ. Nếu nói
không có nỗi sầu ly biệt, thì cô lại luôn một mình buồn bã trong đêm, chỉ là