BỞI VÌ THẤU HIỂU CHO NÊN TỪ BI - Trang 87

Bài viết Tôi đọc Tô Thanh của Trương Ái Linh giúp chúng ta nhìn thấy

một Tô Thanh vô cùng chân thực, sinh động trong con mắt và tâm trí của
Trương Ái Linh. Đoạn kết của bài văn đó, đến nay đọc lại, vẫn còn ý vị sâu
xa như cũ. “Cô ấy đi rồi, còn một mình tôi đứng trên lan can trong bóng
hoàng hôn, bất chợt nhìn thấy một tòa nhà cao tầng từ phía xa. Trên đường
bên cạnh còn điểm một khối màu đỏ như son, còn tưởng là đường viền phản
quang của vầng mặt trời lặn trên cửa sổ kính, nhìn lại lần nữa, lại là vầng
trăng đêm Nguyên Tiêu, nhô lên đỏ ối. Tôi thầm nghĩ: ‘Đây là thời loạn…’,
tôi nghĩ đến số phận của rất nhiều người, gồm cả tôi trong số đó; có cảm
giác cuộc đời đau thương. Sự bình yên của tương lai chẳng thuộc về chúng
ta, chúng ta chỉ có thể tự mình đi tìm sự bình yên cho riêng mình”.

Kỳ thực, họ đều là những cánh bèo trôi dạt giữa nhân gian, dẫu đang ở

những tháng năm tuổi hoa, có được chỗ dừng chân tạm thời, nhưng cuối
cùng, rốt cuộc cũng không vượt qua nổi sự bày bố của vận mệnh, hết thảy
tương lai, đều không thể biết được.

Khi vinh quang nườm nượp kéo đến, Trương Ái Linh lại thường một

mình nhấm nháp mùi vị của tịch liêu dưới ánh trăng yên tĩnh. Có lẽ chúng
ta đều rất muốn biết, nhà văn viết ra hết thảy những chuyện tình nam nữ thế
gian này, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể gặp được một mối tình thuộc về
riêng mình? Nhiều năm như thế, cánh cửa lòng cô, rốt cuộc khép hờ vì ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.