Nicole (giọng đanh thép): Anh đừng có tưởng bở, tôi đồng ý nhận lời mời
của anh chỉ vì nó tránh cho tôi phải đi ăn tối với các bạn đồng nghiệp của
mình.
Mark (vui vẻ): Tôi rất hiểu.
Họ đang mặt đối mặt, cùng ngồi bên chiếc bàn nhỏ, dưới mái vòm gắn
đầy sao của quầy bar tại khách sạn Mansfield. Nơi này được ốp gỗ gụ toàn
bộ và được chiếu sáng bằng hàng nghìn ngọn đèn nom như những ngôi sao
tạo nên một bầu không khí ấm cúng và niềm nở. Nhân viên phục vụ quầy
bar mang đồ uống họ gọi đến với vẻ trang trọng: một ly cocktail màu tím
cho Nicole và một chai Corona cho Mark.
Nicole (ít đanh thép hơn): Thế đấy, anh là bác sĩ tâm lý sao.
23h 08
Nicole (chế giễu): Anh quá nhiều về tình yêu so với một bác sĩ tâm lý...
Mark (chắc chắn): Bởi tình yêu là thứ duy nhất thú vị trong cuộc sống.
Nicole (hoài nghi): Điều đó vẫn còn phải bàn cãi.
Mark: Hãy tưởng tượng cuộc sống không có tình yêu, có lẽ sẽ buồn chán
đến chết mát. Ít nhất, tình yêu cũng khiến thời gian trôi đi...
Nicole (cam chịu): Và thời gian khiến tình yêu trôi đi...
Anh nhìn cô. Khuôn mặt cô dịu dàng, má hơi lõm xuống. Ánh mắt cô
phảng phất nỗi buồn và vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại được.
23h 12
Mark (ra vẻ ngây thơ): Xin hỏi khí không phải, cô có ai đó trong cuộc đời
rồi chứ?