không bắt gặp con đường của vị bác sĩ thần kinh học, vào buổi tối Giáng
sinh đáng nhớ ấy khi cô tìm các nẫng cái túi của anh. Giờ này cô sẽ ở đâu?
Trong tù? Hay đã chết? Hay làm phục vụ trong một nhà trọ bên lề đường
quốc lộ ở vùng hạng ba? Đôi khi, thành công trong cuộc sống bắt nguồn từ
những thứ chẳng lấy gì làm to tát: một cuộc gặp gỡ, một quyết định, một cơ
may, một sợi dây...
Suốt những năm vừa qua, cô luôn tìm mọi cách gây ấn tượng với anh,
không ngừng tìm kiếm những lời khen ngợi tán đồng từ anh. Tất cả mọi
điều cô đang làm, cô đều làm vì anh. Bởi chỉ với anh, cô mới thực sự cảm
thấy bản thân mình. Connor chính là phần cô còn thiếu. Anh biết mọi điều
về cô và cô biết mọi điều về anh. Cô cảm nhận được những rạn nứt, những
yếu đuối, sợ hãi trong anh.
Và nhất là, khi trù tính chuyện tương lai, cô luôn thấy chính anh sóng
bước bên mình và cô không hình dung ra ai khác có thể là bố các con cô.
o O o
Connor nhìn đồng hồ rồi nhấp một ngụm nước khoáng. Tại sao anh lại
nhận lời mời này? Tại sao anh lại tự ép mình vào nỗi đau khổ này?
Lâu nay, Evie và anh luôn rất hiểu nhau và rồi, thời gian vừa qua, Connor
xa cách dần bởi các buổi hội thảo ở nước ngoài cứ nhân lên không ngừng
và anh không còn giữ liên lạc với cô qua điện thoại nữa. Tại sao vậy? Bởi
anh nhận ra mình đã đem lòng yêu cô gái trẻ và cảm thấy không thể che
giấu tình yêu của mình dưới lớp vỏ tình cảm quý mến đơn thuần được nữa.
Anh yêu mọi thứ ở cô: giọng nói của cô, cử chỉ của cô, nụ cười của cô, nốt
ruồi trên làn da cô, và việc cô biết mọi thứ về anh. Khi ở bên cô, Connor
cảm thấy những gì anh đã chôn vùi sâu tận đáy lòng mình lại trỗi dậy: niềm
hy vọng, khát khao được mở lòng ra với người khác và niềm tin vào tương
lai. Là một nhà thần kinh học, anh hiểu rõ rằng yêu chẳng phải là gì khác
ngoài một vấn đề sinh học, là công việc của các hoóc môn và chất dẫn