- Không, ngược lại chứ. Không tình yêu, làm gì có lý trí!
- Dĩ nhiên. Tôi nói sai.
Tôi trả lời, làm bộ ngoan ngoãn và thành thực nghe theo:
- Dù sao chăng nữa, chúng mình suy nghĩ giống nhau và kẻ từ đây, mình
phải đứng chung một chiến hào. Lần đầu tiên gặp em, anh đã biết ngay là
em không giống họ. Hình như em biết làm thơ. Em còn xinh đẹp như một
thiên thần; nếu em ta xa lánh gia đình và biết sống đời độc lập, có thể rồi
anh cũng đâm ra yêu em.
- Trong một xã hội dân chủ thì ai cũng độc lập.
- Thế thì mình suy nghĩ đi, tính cách nào để đuổi bọn chúng ra khỏi nơi
đây.
- Đuổi họ ra khỏi nhà hở anh. Không phải mình đi trốn họ sao anh?
- Cần gì phải trốn! Việc gì phải chịu khuất nhục như thế nữa. Chỉ cần
tống cổ chúng đi thôi!
Gian buồng này rõ ràng là của anh. Còn nếu như mình bỏ trốn, với tình
hình khan hiếm nhà đất hiện thời thì biết đi đâu bây giờ!
- Không, anh hiểu sai ý em rồi. Đối với em, trốn đi là một trạng thái tâm
hồn thôi. Mình trốn đi nghĩa là nhân danh tình yêu mà chịu đựng mọi khó
khăn.
- Nói cái gì, em chấp nhận sự việc đang xảy ra trước mắt hay sao?
- Không đâu anh! Nhưng em thấy mình không thay đổi được gì cả. Bởi
vì phải trả lại cho César những gì thuộc về César!
- Thế à, rốt cuộc thì em cũng...