BỐN MÙA YÊU - Trang 126

- Tù nhân của chính bạn! - Amèlie thương xót nói.

- Đúng thế - Stephanie nghiến răng lại. Đúng như Amélie nói, mình đã bị
chính câu nói của mình trói tay rồi.

- Bây giờ bạn đành phải rút "tối hậu thư" lại.

Câu nói của Amélie như ngọn roi quất vào Stephanie. Vậy ra thế gian này
đồng tiền quyết định tất. Người ta coi trọng trị số của hồi môn, coi trọng
tiếng tăm và lợi ích vật chất hơn tình yêu. Nghĩ đến đó Stephanie quặn đau.
Gần đây nàng đã khám phá ra sự thật. Phu nhân Guinchamp thuở trẻ nghèo
khổ. Bà coi đồng tiền là chìa khoá để mở mọi thứ. Bà ta lấy chồng giàu có
để thoát khỏi cảnh nghèo. Bây giờ bà ta muốn hỏi tiểu thư Lomanais cho
con trai vì Lomanais có khoản hồi môn khổng lồ. Bà ta muốn René có
tương lai bảo đảm. Ngoài ra, Lomanais lại là cô gái khờ khạo, bà tha hồ bắt
nạt ... Ôi, cái thế gian mà đồng tiền chi phối mọi thứ, danh vọng trói buộc
con người. Stphanie thấy ghê tởm. Nàng phải thoát khỏi những trói buộc
đó.

- Phải tự giải phóng mình! Không! Không đời nào mình rút lui. Không đời
nào mình chịu đầu hàng bà Guinchamp! Mình yêu anh ấy! Mình yêu đến
mức mê mẩn. Nhưng René không dám thoát ra khỏi vòng cầm tù của bà
mẹ! Tại bà ấy tất cả! Mình căm thù bà ấy! Mình căm thù thói nhu nhược
của René!

Mấy câu cuối, Stephanie hét lên như điên. Amélie hoảng hốt vội chạy đến
dìu bạn ngồi xuống, dỗ dành an ủi bạn. Cô dịu dàng, từ tốn, lựa lời khuyên
giải Stephanie. Cô bảo Stephanie phải thông cảm với bà Guinchamp. Sau
khi chồng qua đời, gia tài khánh kiệt rất nhanh và bây giờ bà ta đang rất cần
tiền. Bà ta yêu con trai và muốn con trai lấy vợ giàu để bảo đảm cuộc sống
sau này ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.