BỐN MÙA YÊU - Trang 127

Amélie nói rất nhiều, nhưng Stephanie không buồn nghe. Tất cả các lý do
đều không đủ sức thuyết phục. Đối với Stephanie, hạnh phúc lớn nhất, điều
quan trọng nhất trong cuộc đời là tình yêu, một tình yêu dựa trên sự quý
mến lẫn nhau, một tình yêu chân thật và sẵn sàng dâng hiến cho nhau.
Ngoài ra mọi thứ khác đều không quan trọng.

Amélie còn an ủi bạn rằng thời gian từ lúc đính hôn cho đến lúc cưới nhiều
khi rất dài. Mà tối hậu thư của Stephanie đưa ra với René là một tuần sau
khi hoàng đế cưới tiểu thư Montijo chứ không phải sau khi hai người đính
hôn. Biết đâu trong thời gian ấy René có thể xoay chuyển được bà mẹ.

- Liệu có lâu không nhỉ? - Stephanie vội bám lấy niềm hy vọng ấy.

- Lâu chứ! Stephanie này, nhân đây, mình lộ với bạn một chuyện. Tối hôm
qua Rene đến đây. Anh ấy rất hoang mang. Thấy tin hoàng đế đã đính hôn
với tiểu thư Montijo, René nghĩ đến "tối hậu thư" của bạn, đã một lần nữa
cố năn nỉ phu nhân Guinchamp cho phép anh ấy cưới bạn. Nhưng bà ta dứt
khoát không nghe. Thậm chí còn quát ầm lên và cấm René không được
nhắc đến tên bạn ra với bà. Lại còn cấm René không được gặp bạn nữa.

- Không được gặp mình?

Câu hỏi của Stephanie vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, đến mức Amélie hoảng
hốt phải ôm lấy nàng, dỗ dành như dỗ trẻ con.

- Nhưng bạn đừng lo. René sẽ đến. Anh ấy sẽ đến với bạn. Sẽ gặp bạn tại
nhà mình. Stephanie, René sẽ vẫn đến đây.

Amélie dẫn bạn vào phòng khách nhỏ, bảo bạn chịu khó ngồi chờ. Rất có
thể René sẽ đến ngay bây giờ. Stephanie nhìn gian phòng. Nơi đây nàng đã
hưởng bao nhiêu giờ khắc diệu kỳ bên chàng. Vậy mà từ nay có thể sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.