BỐN MÙA YÊU - Trang 197

Pompette, theo René tả, rõ ràng là một phụ nữ to lớn, phúc hậu, quý người.
Chắc chắn điều Stephanie nhờ vả bà ta sẽ không từ chối. Để bà vui vẻ giúp
đỡ nàng, Stephanie quyết định sẽ cung cấp cho Pompette tất cả những gì
hiện bà đang cần và sau đấy, Pompette cần gì ở mặt trận, cứ viết thư, nàng
sẽ gửi ra. Hôm sau, Stephanie cải trang thành một cô gái thường dân, mặc
bộ y phục xấu xí, không đeo trang sức gì hết, tìm đến cổng Trường Quân
chính. Nàng biết Pompette sống và ăn ngủ ở đây. Và nhà ăn của trường
chính là đại bản doanh của bà.

Dọc đường, nhìn những đám người nhàn tản dạo chơi, những kẻ vô công
rồi nghề, nàng thấy lẫn vào đó rất nhiều bộ quân phục diêm dúa. Lúc đó là
buổi chiều, phố xá tấp nập người qua lại. Stephanie sang bên kia đường, lẫn
vào đám đông đúc những ngựa, những xe, lính tráng và những phụ nữ tò
mò đứng nhìn.

Nàng thoải mái chen, lách, đẩy, lọt vào được bên cạnh cánh cổng sắt to mở
rộng. Lính tráng ra vào tấp nập. Đứng bên đường là rất nhiều phụ nữ, một
số bế con, một số con đã lớn, đang bấu chặt vào váy mẹ. Tiếng cười nói,
tiếng gào thét và đủ các thứ tiếng vang động, tiếng văng tục, tiếng khóc nức
nở nữa. Stephanie cảm thấy như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Nàng
thấy mình lạc lõng, nhúc nhát, không biết hỏi thăm ai và cũng không dám
hỏi.

Nàng đành lách ra khỏi chỗ đông nhất, đứng tách ra một chút, hy vọng sẽ
thấy một phụ nữ to béo, chất phát đi ra để nàng hỏi. Bởi vì nàng đoán hình
dạng Pompette chắc hẳn to béo, với khuôn mặt chân thật, đáo để một cách
đáng yêu.

Nhưng nàng chưa thấy gì thì một quân nhân để ria mép oai hùng bước tới
trước mặt nàng:

- Ê! Cô em xinh đẹp! Đi dạo không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.