BỐN MÙA YÊU - Trang 224

Pompette túm ngực bác nhân viên hoả xa, tay kia vặn tay bác ta, phóng đầu
gối vào thắt lưng, lôi xềnh xệch bác ta về phía toa xe. Đám quân nhân nhìn
thấy bèn đứng lại xem và reo ầm lên hoan nghênh, rồi giãn ra lấy chỗ cho
bà Pompette to béo lôi nhân viên hoả xa đi.

- Lên! Lên mau! Và lấy sơn viết chữ: "Toa dành riêng" trên cánh cửa sắt!
Mau lên! Làm đi!

Stephanie bước ra. Người nhân viên hoả xa kêu rống lên. Pompette vội
rống to hơn. Đám lính Bắc Phi cười vang khoái trá, vô đùi đen đét.
Stephanie lúng túng không biết nên làm thế nào. Pompette đã dúi cái chổi
sơn vào tay nàng. Một anh lính bèn nắm cổ tay Stephanie giúp nàng nguệch
ngoạc trên tấm cửa sắt dòng chữ "Toa dành cho nhà bếp!" nét đậm nhòe
nhoẹt.

Nàng viết xong, Pompette mồ hôi ướt đầm, cười đắc thắng, buông cổ áo
người kia ra. Bác ta tức giận giơ tay đe sẽ báo cáo lên cấp trên về vụ cướp
đoạt toa xe này. Pompette ưỡn ngực, vênh mặt hét:

- Dớ dẩn. Cứ đi mà báo cáo. Làm cái đít ta đây này! Ta là Pompette! Sang
Thổ Nhĩ Kỳ! Nghe thủng chưa? Cút đi cho khuất mắt! Dễ thường ta sợ cấp
trên của nhà bác đấy hẳn?

Nói rồi Pompette sấn tới. Bác nhân viên hoả xa hoảng hốt lùi, vấp phải đám
lính Bắc Phi đứng sau lưng chắn lại, bác ta không biết làm cách nào bèn
giơ cao thùng sơn định chống đỡ.

Pompette vẫn chưa buông tha:

- Sao không chạy?

Rồi Pompette quát đám lính Bắc Phi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.