BỐN MÙA YÊU - Trang 251

René của em ...

- Stephanie ... Không bao giờ anh lại nghĩ ...

- Em đã ở đây! - nàng nói giọng mỏi mệt, như thể vẫn còn đang trong cơn
mê ... - Em mãi mãi thuộc về anh, René ... Em không thể chịu được khi xa
anh ... anh yêu quý ... em không thể xa tấm thân này của anh ...

Rồi rất chậm chạp, nàng bấu vào vai René, nằm hẳn lên người chàng. Rồi
nàng áp má lên mặt chàng, thì thầm:

- Lúc nãy anh định nói gì với em thế, René?

René ngập ngừng. Nói với nàng thế nào đây? Nhưng phải nói. Chàng đưa
mắt nhìn nàng rồi làm vẻ quyết liệt với nàng, và cả với chàng nữa:

- Stephanie ... Chỗ của em không phải ở đây ... Em phải lên tàu về Pháp
ngay trong chuyến tàu đầu tiên rời Thổ Nhĩ Kỳ!

Vậy ư? Tất cả những điều René cần nói với nàng chỉ có vậy thôi ư? Những
lời của René như những mũi kim làm tim nàng rớm đau. Ôi, chàng vẫn y
nguyên như thế. Chàng bao giờ cũng xử sự theo kiểu "hợp lý", kiểu phục
tùng mọi quy tắc, mọi ước lệ của xã hội. Chàng đã xử sự "hợp lý" như thế
khi chàng không dám cùng nàng bỏ trốn. Bởi trong hai con đường, chàng
chọn con đường mất nàng để khỏi trái ý mẹ, người rất biết cách chế ngự
con trai, bắt con phải phục tùng.

Stephanie đau đớn nhận thấy René thuộc loại đàn ông chịu sự cai quản của
một người đàn bà nhất định. Và người đàn bà đó hiện vẫn là mẹ chàng, phu
nhân Guinchamp! Bà biết cách đón trước những nhu cầu, mong ước của
con trai. Bà rất yêu con và để giữ gìn con, bà biến chàng thành kẻ phục
tùng và bà quyết định mọi thứ thay con!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.