BỐN MÙA YÊU - Trang 311

đốm sáng khác biến mất, chỉ còn lại hai đốm. Nàng nhận ra đấy là hai ngọn
đèn bão gài vào thắt lưng của một sĩ quan Nga. Họ chỉ cần khép à áo
choàng là lập tức những ngọn đèn đó biến mất và họ chìm vào bóng đêm
mịt mùng.

- Lại đây! - Giọng đanh đanh lại vang lên.

- Xin ngài cho tôi được ở lại đây ... Tôi phải cầu nguyện cho anh ấy. Anh
ấy vừa mới tắt thở ...

- Để xem!

Một lưỡi kiếm loé lên trên đầu René. Stephanie đưa cả hai tay lên định nắm
vào lưỡi kiếm sắc bén, nhưng một sĩ quan Nga đã đẩy nàn ra, gạt lưỡi kiếm
của viên sĩ quan kia, rồi cúi đầu lễ phép nói:

- Thưa Ngài, không cần. Y đã chết hẳn rồi.

Lúc đứng thẳng người lên, người đó đã giẫm chân làm vỡ ngọn đèn bão của
Stephanie.

Vậy là viên sĩ quan Nga, người nói tiếng Pháp, đã cứu René, cứu người tình
của nàng thoát khỏi tử thần ... Bỗng nhiên Stephanie hoảng hốt chợ nghĩ,
nếu như René tỉnh lại lúc này thì thật nguy. Bọn Nga sẽ giết chàng mất.

Nàng vội nói ngay:

- Tôi xin theo các ngài.

Nàng chấp nhận làm tù binh và đi theo đám quân Nga. Khi đi được khoảng
50 mét, nàng gào to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.