BỐN MÙA YÊU - Trang 346

Anna vội vã thay khăn đắp trên trán nàng, miệng rền rĩ. Viên đại tá đã ngồi
vào nơi chân giường.

- Công nương làm sao vậy, Stephanie? - Y lo lắng hỏi.

- Em không biết, có lẽ tại trong này ngột ngạt quá. Em thiếu khí trời ...
Thưa Đại Công tước, ngài tất phải đoán được chứ? Em ru rú trong gian
phòng này suốt ngày suốt đêm. Nếu có ra khỏi đây thì cũng chỉ là đến chỗ
ngài ... Thiếu khí trời quá ... Nhiều lúc em tưởng như ngạt thở ...

*

Hôm sau, khoác trên người các tấm lông thú quý, Stephanie đi cùng viên

đại tá và đám tùy tùng của y ra ngoài trời đi dạo trên bức tường thành.
Không khí ngoài trời làm nàng tỉnh táo trở lại. Tối hôm đó nàng vui tươi
hẳn lên và luôn miệng ca ngợi viên đại tá.

Thé là y đề nghị nàng hàng ngày đi cùng y thăm thú mặt trận.

Trong lúc huyên thuyên cười nói với viên đại tá, trong lòng nàng xót xa đau
đớn. Nàng cầm ống nhòm nhìn ra phía xa, cố tìm dưới bầu trời xám đen
nặng trịch những ngọn đồi, những khe suối dưới thung lũng, nơi nàng cùng
Pompette và các binh lính Bắc Phi đã leo lên. Phía bên, cao nguyên
Inkermann trải dài. Chính nơi đó nàng đã cùng Pompette tham gia trận
đánh. Chính nơi đó ban đêm nàng đã tìm thấy René bị thương ... và Boris
đã cứu sống chàng.

Stephanie nhìn ra và tim thắt lại. René chắc vẫn đang mong tin nàng ...
Nàng cố tìm trong những đám khói rải rác bốc lên kia đâu là nơi đã có
những túp nhà gỗ dựng tạm để đơn vị nàng trú quân, những túp nhà ấy đã
bị bão tuyết hung dữ quật đổ rồi. Nàng trỏ một điểm ở chân trời, hỏi:

- Kia là gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.