bối cảnh mờ nhạt những kí ức là vĩnh viễn, nó lần lượt chảy qua thân thể tôi
trong cái đêm đông ấm áp đó.
Tận hưởng ảo giác của hạnh phúc, hiểu nhầm ý nghĩa của niềm vui. Khi
anh hôn tôi, anh luôn nắm tay tôi, tôi thích cảm giác đó. Anh ấy hôn thật
nhẹ nhàng, như hôn một đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ vậy. Anh hôn
trán tôi, một cái hôn thuần khiết. Tôi biết anh thực sự yêu tôi, cho nên mới
không muốn làm tổn thương tôi, cho nên mới hôn tôi nhẹ nhàng như vậy.
Cuối cùng, tôi cũng đã biết tình yêu của một người đàn ông có thể làm thế
nào để khiến một người con gái trở nên dịu dàng như làn nước. Anh nói:
"Anh không thể làm tổn thương em, em vẫn còn trẻ quá. Anh không thể
biến em thành một người khác, chỉ mong em mau trưởng thành, hiểu biết
hơn, sẽ có người đàn ông tốt hơn anh yêu em". Anh nói: "Anh yêu em".
Anh nói: "Em nên hiểu cho lòng anh". Anh nói: "Chúng ta không nên gặp
nhau nữa".
Anh nói: "Em nên sống thật tốt và hãy quên anh đi". Anh nói: "Em có
cuộc sống của em, anh không thích hợp làm người đàn ông của em, anh
không thể cho em thứ mà em muốn. Em có bao giờ nghĩ rằng, đối với một
người đàn ông, không có cách nào mang đến cho người con gái mà họ yêu
thứ cô ấy muốn nhất chính là một việc vô cùng tàn nhẫn". Anh ấy đã nói rất
nhiều... Chúng tôi hôn nhau nhẹ nhàng và không làm sao nói nên lời.
Những điều anh nói, tôi đều hiểu. Nhưng tôi không hiểu tình yêu. Khi tôi
gặp được tình yêu của mình tôi liền biến thành một đứa trẻ ngây ngô, tôi
không hiểu tình yêu. Từ đó tôi rất thích bài hát Mối tình Hiroshima.
Em nên cự tuyệt anh sớm hơn, em không nên để mặc sự theo đuổi của
anh.
Em đã cho anh những điều mình khao khát, để lại trong anh cái tên không
thể mất đi. Thời gian khó quay lại, không gian dễ vỡ tan. Hai mươi tư tiếng
yêu là hồi ức đẹp nhất mà cả đời này em cũng không thể quên.