BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 154

Vượt quá biên giới của đạo đức, chúng ta bước trong vùng cấm của tình

yêu.

Tận hưởng ảo giác của hạnh phúc, hiểu nhầm ý nghĩa của niềm vui.

Là ai đã quá dũng cảm nói rằng thích biệt ly.

Là ai chỉ cần hôm nay không cần ngày mai, là ai đã giương mắt nhìn tình

yêu vuột mất khỏi tầm tay, lại còn nói tạm biệt.

Anh đã không có đủ thời gian để yêu em, thì chúng ta nên sớm dừng lại

trò chơi ái tính.

Em nguyện để anh vứt bỏ, coi như em đã hiểu rõ con người anh để mà

chia tay.

Không muốn kết cục của tình yêu không có đáp án.

Không đủ thời gian để hận anh, cuối cùng em cũng hiểu rằng hận một

người thật không dễ.

Trước khi yêu và hận dần mất đi, hãy dùng đôi tay làm ấm khuôn mặt

em.

Hãy chứng minh cho em thấy em đã từng yêu anh thật lòng, từng yêu

anh, từng yêu anh.

Tình yêu trong hồi ức mới là tình yêu vĩnh viễn, là thứ tình yêu đẹp nhất.

Tình yêu đẹp nhất thì đều sớm trở thành thứ tình yêu "chết yểu". Tình

yêu lâu năm, suy cho cùng cũng biến dị thành tình thân để tình yêu có thể
được lâu dài. Cho nên, những điều về anh chỉ còn là hồi ức. Dù cho chỉ có
một lần cũng đã đủ rồi. Tạm biệt. Những tháng ngày đã qua có lẽ chỉ là một
giấc mơ đẹp. Dù có hàng nghìn tâm tư tình cảm nhưng biết nói với ai? Mỗi
lần hồi tưởng lại, đều thấy cảm thương vô hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.