BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 278

đâm thẳng vào tim. Cái lạnh không cùng. Từng mảng từng mảng tuyết trắng
như ghép thành duyên phận giữa anh và tôi. Mùa xuân sắp tới rồi, vậy mà
tôi vẫn còn đứng dây đợi chờ một cách ngu ngốc mê muội. Tôi đứng cạnh
bốt điện thoại, run rẩy, phải đến mười phút. Tôi quyết định tự cho mình một
lý do để buông thả. Đêm bình yên là một cái cớ cho sự buông thả. Người
đàn ông tôi yêu không thuộc về tôi, vậy thì tôi hà tất phải để ý đến việc
mình thuộc về ai. Tôi đến một sàn nhảy ở đầu phố. Bởi vì là ngày lễ nên giá
vé vào cửa tăng lên đến 60 tệ. Lúc qua cửa trên người tôi vẫn còn những
bông tuyết ẩm ướt, đã có nhiều đến như vậy sà vào ngực tôi. Thậm chí là tôi
vẫn còn đeo chiếc balô hai quai rất ngây thơ nữa.

Khắp nơi đều là những chàng trai cô gái đang cuồng nhịêt, ánh đèn nhấp

nháy điên cuồng, trai gái cũng uốn éo điên cuồng. Âm thanh cực lớn như
nhấn chìm cả thế giới này. Đây là lần thứ hai tôi tới sàn nhảy. Lần thứ nhất
là đi cùng đám bạn học, không chịu nổi sự ồn ào nhốn nháo ở bên trong, tôi
đã nhanh chóng vội vàng rút ra. Tôi là một đứa trẻ ngoan, cũng giống như
nhiều sinh viên khác, tôi cảm thấy đến những nơi như thế này chơi thì chắc
chắn là những đứa trẻ hư, tôi đang tự cho mình một lí do để buông thả, một
cái cớ để sa đọa. Trên sàn toàn người là người, tôi nhanh chóng bị cuốn vào
trong đó, bị nhấn chìm trong sự ồn ào đó, một cảm giác vô cùng mệt mỏi
mà bất lực. Những cô gái ở giữa sàn nhảy ăn mặc xộc xệch lung tung đến
thảm hại, nhìn không rõ khuôn mặt họ, chỉ nhìn thấy rõ thân thể họ đang
uốn éo đến biến dạng. Nhiều cơ thể gần sát tôi như vậy, tựa gần đến vậy,
những hơi thở căng tràn sức trẻ nhưng vô định đã khiến tôi u mê!

Trong đầu tôi trống rỗng, cơ thể đang nhảy nhót của tôi đã không còn tự

chủ được nữa. Hoá ra quên đi cảm nhận của trái tim, để cho cơ thể chi phối
tâm hồn, nhiều lúc thực sự có thể khiến chúng ta nhẹ nhõm hơn chút ít. Mệt
rồi. Tôi dừng lại, dựa vào tường để nghỉ. Trong sàn nhảy của đêm bình yên
đâu đâu cũng là người. Những người xa lạ, những kẻ cô đơn, những đứa
buông thả. Tôi không biết có bao nhiêu sinh viên giống như tôi, vì những lí
do chẳng ra làm sao, lựa chọn sự cô đơn trong nhốn nháo, sự buông thả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.