nói, muốn dò xét thái độ của Rosen. “Có vẻ như bên anh đang muốn chúng
tôi hiểu lý do tại sao chúng tôi không được chào đón với đề xuất này.”
“Này,” Rosen nói, “tôi không thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy
ra. Nhưng không phải như vậy đâu. Nói vậy thật không công bằng.”
Finn thấy nhẹ cả người. Anh không nghĩ Rosen sẽ nói dối mình. Luật
sư thuế đã có hàng tá câu hỏi cho Finn. Finn xin được bỏ qua hầu hết chúng.
“Rõ ràng là tôi không thể trả lời các câu hỏi đó mà không có quá trình thẩm
định,” anh nhắc lại. “Tôi không thể.”
Finn cố gắng nói trong hơn một giờ để Rosen hiểu. “Này, Matt, chúng
ta biết rõ nhau mà,” Finn nài nỉ. “Anh cũng biết rằng chúng ta không ở đây
để nói về những chủ đề đâu đâu. Anh phải để chúng tôi vào cửa. Anh phải
hiểu điều đó. Tôi không thể trả lời bên anh rõ hơn nếu không có một quá
trình thẩm định.”
Khi gác máy, Finn vẫn còn lo lắng. Anh biết Rosen hiểu những lợi thế
trong đề xuất của họ. Nhưng anh ta có đứng lên bảo vệ một dự án trị giá trị
20 tỷ đô-la không?
-
Thứ Bảy là sinh nhật lần thứ 53 của Jim Robinson, và gia đình
Robinson lui về trang trại rộng hơn 14 hecta ở Connecticut để chờ kết quả
đấu thầu. Khoảng 3 giờ chiều, Jim Robinson ngạc nhiên khi thấy Ross và
Laurie Johnson lái xe đến.
Thật vui khi thấy gia đình Johnson, thậm chí còn vui hơn khi thấy tất cả
bọn họ cùng lúc rời khỏi thành phố. Laurie tham gia cùng gia đình Robinson
trong phòng tập giảm cân được trang trí bằng một bức ảnh của Jim Robinson
thời trẻ đang nâng một thanh tạ với nét mặt nghiêm nghị. Johnson ngồi lù lù
trên một chiếc ghế dài đọc báo và xem trận bóng đá của sinh viên đại học
trên tivi. Cả bốn người đều không thể nghĩ gì ngoài sự cân nhắc của ủy ban