Nusbaum gật đầu.
-
Giá thầu cuối cùng đã nằm trong tay, Rohatyn và các nhân viên ngân
hàng đầu tư hội ý riêng ở một góc phòng họp. Ngay cả người không được
đào tạo cũng thấy nhóm của Johnson rõ ràng đã chiến thắng: 112 đô-la so
với 109 đô-la. Nhưng mọi thứ hiếm khi đơn giản như vậy trên Phố Wall.
Việc Cohen và Gutfreund từ chối đưa vào cơ chế định lại lãi suất đồng nghĩa
với việc giá thầu của họ phải bị khấu trừ.
Vài phút sau, Rohatyn phát biểu trước hội đồng quản trị. “Cả hai giá
thầu,” anh công bố, “ở giữa mức giá 108 và 109 đô-la. Khi mức giá sát sao
như vậy, và khi các vị phải tính đến giá chứng khoán mà trước đây chúng ta
chưa hề xét tới, theo đánh giá của tôi trên quan điểm kinh doanh, hai giá
thầu này về cơ bản là tương đương. Cả hai tương đương nhau xét về mặt
nguồn vốn. Vì hai giá thầu quá sít sao nên chúng tôi không thể quyết định
cái nào vượt trội hơn.
Một cuộc đua sít sao.
Đó là điều cuối cùng mà các giám đốc ở đây muốn nghe. Bây giờ, họ sẽ
phải đưa ra quyết định. Trong thâm tâm, mọi người trong phòng đều biết hội
đồng quản trị cảm thấy thế nào. Vấn đề là phải có một lý do có thể bào chữa
được về mặt pháp lý để hiện thực hóa cảm giác ấy.
Để giúp hội đồng quản trị đưa ra quyết định, Rohatyn chỉ ra nửa tá sự
khác biệt giữa hai hồ sơ dự thầu. Như các giám đốc đã yêu cầu từ lâu,
Kravis đã hứa sẽ cho các cổ đông kiểm soát 25% cổ phần; Shearson chỉ hứa
15% mặc dù đã được các nhân viên ngân hàng của hội đồng quản trị nhắc
nhở nhiều lần.
Kravis hứa sẽ chỉ bán một phần của Nabisco; Shearson sẽ
bán tất cả. Shearson không đảm bảo chứng khoán của mình thông qua cơ
chế định lại lãi suất như đã nói ở trên. Và, tương tự, nhóm quản lý không
linh hoạt trong việc đảm bảo lợi ích của các nhân viên như chi phí chuyển