đồng sự, rồi chúng ta lại cùng vui hưởng cuộc sống dễ chịu ở Kinh đô, vậy
mà ông lại..."
Quan tòa Dee bồn chồn đưa tay vuốt thật mạnh chòm râu đen nhánh,
ngài gắt gỏng cắt ngang:
"Chúng ta đã từng nếm trải việc đó rồi," - Ngài lấy lại bình tĩnh ngay,
mỉm cười ra vẻ biết điều. "Ta nói cho ông biết là ta chán cái công việc tra
cứu mấy vụ án, nó chỉ tồn tại trên mặt giấy tờ mà thôi".
"Vậy thì đâu cần phải rời bỏ kinh đô để lo mấy thứ đó". - Thừa phái
Liang nhắc nhở. "Ở đây không có đủ những vụ án nổi cộm hay sao? Còn
chuyện gã Wang Yuan-đe hung thủ giết chết người giúp việc rồi cuỗm đi ba
chục thoi vàng của Kho Bạc? Bạn ta có người chú tên là Kwang, Thuợng
Thư Bộ Tài chánh, lúc nào cũng hỏi Tòa về việc đó.
Vị khách thứ ba, đeo phù hiệu thừa phái ở Pháp đình kinh đô, vẻ mặt
biến sắc. Ngần ngừ một lúc ông mới nói: "Cho đến lúc này ta chưa tìm ra
được manh mối đường đi nước bước của tên vô lại đó, một vụ án ly kỳ lắm
đấy, thưa ngài Dee".
"Ông biết đó," - Quan tòa Dee giọng hờ hững nói, "vụ án này chính
ngài quan tòa trên đặc biệt quan tâm. Cho đến lúc này ông với tôi chỉ nhìn
thấy một mớ giấy tờ sao lục mà thôi.
Ông với tay đỡ lấy bầu rượu rót thêm cho đầy chén. Tất cả đều lặng
thinh, chợt thừa phái Liang đánh tiếng.
"Tôi nghĩ ông nên chọn một nơi khá hơn, còn cái huyện Peng-lai này,
quanh năm ướt át lại xa cách miền duyên hải. Ông đã nghe qua những
chuyện kể kinh dị từ thời xa xưa ở vùng đất này rồi mà. Chuyện kể những
đêm tối trời giông bão quanh những nấm mộ có ma hiện hồn. Những hình
thù kỳ dị lập lờ, chập chờn theo luồng sương mù tấp vào đất liền. Rồi còn